Chương 339: Ác Ý
Chương 339: Ác ÝChương 339: Ác Ý
"Bà thông gia thật sự quá khách sáo. Nào nào nào, mau vào trong ngồi một lát." Nhận lễ vật xong, sau khi đã xác định lễ vật khá nặng, Thẩm lão thái lập tức trở nên nhiệt tình hơn.
"Bà thông gia, không phải chúng ta không ở lại mà vì cửa hàng trên trấn không có người quản, chúng ta không thể ở lại lâu, chúng ta muốn đưa Bích Lan về trước."
Triệu lão thái lắc đầu từ chối. Triệu gia có trưởng tôn thứ nhất, trong lòng bà ta đều nghĩ đến chuyện của tôn tử, làm gì còn tâm trạng mà tiếp tục ở lại đây.
Thấy người ta không ở lại, Thẩm lão thái cũng không giữ lại, rất nhanh sau đó người của Triệu gia dùng xe ngựa chở Thẩm Bích Thấm rời đi.
"Đó không phải Thẩm Bích Lan sao?" Lúc đi ngang qua cổng thôn, thôn dân đều nhìn theo xe ngựa của Triệu gia, vẻ mặt nghỉ ngờ nói.
"Không thấy bụng nàng ta to ra sao? Ðó là Triệu gia đến đón người."
"Hừ, nữ nhân ác độc kia cũng may mắn quá! Thế mà còn mang thai."
"Đúng vậy, thế này là ông trời không có mắt rồi sao?"
Thôn dân nhìn một màn thế này thì đều tức giận, mọi người đều bàn tán xôn xao nhưng trong đó không hề có ý chúc mừng nào.
Thẩm Bích Lan cũng biết bây giờ người trong thôn có ấn tượng cực kỳ kém với nàng ta nên nàng ta chỉ biết cúi đầu mà không hề nói gì.
Trong lòng lại không ngừng âm thâm mắng chửi, những kẻ bùn đất tỉ tiện này cứ đợi đó mà xem, bây giờ nàng ta đã 'mẫu bằng tử quý, chỉ cần sinh đứa nhỏ này ra thì ngày tháng sau này của nàng ta chính là cuộc sống an nhàn.
"Nương, vì sao nương lại đồng ý với điều kiện của Thẩm gia kia?"
Về đến nhà, sau khi đã sắp xếp cho Thẩm Bích Lan xong xuôi, Triệu Tam Thủy lập tức lôi kéo Triệu lão thái đi đến chỗ vắng vẻ, mặt mày đều lộ rõ vẻ không vui, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng qua chỉ là phục hôn, chỉ cần đăng ký là được, làm gì cần phải hạ sính lễ lần nữa?"
"Nhi tử ngốc! Loại con dâu như Thẩm Bích Lan này, Triệu gia chúng ta tuyệt đối không cần." Triệu lão thái an ủi Triệu Tam Thủy.
"Không cần sao nương còn đón trở về?" Triệu Tam Thủy mờ mịt, không hiểu gì.
"Chúng ta không cần Thẩm Bích Lan nhưng trưởng tôn của Triệu gia thì không thể không nhận." Triệu lão thái cười nói.
"Nương, lời này của người có ý gì?" Lúc này Triệu Tam Thủy càng nghi ngờ hơn.
"Nam nhân như con không hiểu chuyện này, nương sẽ thay con xử lý thật tốt."
Trong mắt Triệu lão thái lóe lên ánh sáng sắc bén: "Sinh con cũng đâu phải suôn sẻ mà sinh như thế."
"Nếu đã như vậy, hết thảy đều nhờ nương."
Thấy Triệu lão thái đã nói chắc chắn như vậy, Triệu Tam Thủy cũng không nói thêm gì nữa, hắn ta kéo tay Triệu lão thái nói rất kiên quyết: "Nương phải đồng ý với con, con không cần hạng nàng dâu như nàng ta."
"Con yên tâm! Thẩm Bích Lan kia không có tư cách làm dâu Triệu gia chúng ta." Triệu lão thái võ vào mu bàn tay Triệu Tam Thủy, mặt mũi hiền hòa trấn an Triệu Tam Thủy, thế nhưng trong ánh mắt bà ta lại lạnh giá như băng.
Bời vì mấy người Thẩm Bích Lan làm chậm trễ một lúc nên khi hai người Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Bích Thấm đến cổng thôn thì Mộ Dung Húc cũng đã đến rồi.
Bởi vì biết thiết kế bẫy rập nên trong lòng mọi người Mộ Dung Húc có địa vị cực kỳ cao, họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục.
Dưới sự dẫn đầu của Mộ Dung Húc và Thẩm Thủ Nghĩa, các thôn dân bắt đầu kiểm tra lại bẫy rập và hàng rào một lần nữa.