Chương 340: Kích Động
Chương 340: Kích ĐộngChương 340: Kích Động
Bẫy rập này được thiết kế rất tốt, dưới đáy còn chôn một cọc nhọn bằng trúc to cỡ cánh tay trẻ em, chỉ cần rơi vào đó không chết cũng bị thương nặng, chắc chắn khiến họ mất đi năng lực hành động.
Người phụ trách về hàng rào là Thẩm Điền, ông ấy làm việc vô cùng cẩn thận, tất nhiên cũng không có vấn đề gì.
"Rất tốt! Tất cả đều không có vấn đề gì. Mộ Dung Húc khẽ gật đầu: "Bây giờ chỉ cần che giấu tốt chúng là được."
"Quá tốt rồi!" Nghe Mộ Dung Húc nói không có vấn đề gì, thôn dân đều vui mừng nhảy lên hoan hô.
"Nhưng ta cảm thấy chỉ dùng hàng rào thế này cũng không có cách nào ngăn cản sơn tặc xâm lấn vào trong." Mộ Dung Húc nghiêm mặt nói: "Chúng ta cân làm thêm một số thứ để phản kích."
"Đúng vậy. Ta nghe nói những sơn tặc kia rất hung ác."
"Đúng vậy, đã có nhiều thôn làng bị chúng gây họa, chúng cướp bóc, trói người, nghe nói còn phóng lửa đốt nhà người ta, vô cùng thảm!"
"Sao quan phủ còn chưa ra mặt?"
Nghe Mộ Dung Húc nói, các thôn dân nhớ đến những tin tức họ nhận được gần đây, trong lòng đều thấp thỏm lo âu.
Có lẽ các thôn dân còn chưa hiểu được nguyên nhân nhưng trong lòng Thẩm Bích Thấm lại sáng tỏ như gương.
Từ xưa phủ Chương Châu là vùng đất man di xa xôi, cách kinh thành quá xa nên không được kinh thành giúp đỡ nhiều, trong nội thành căn bản không có bao nhiêu binh linh. Hơn nữa nghe nói gần đây cướp biển vùng duyên hải cũng đang bùng phát mạnh mẽ và rất ngang ngược, cho dù đã cầu xin giúp đỡ từ những phủ lân cận nhưng hầu như không làm nên chuyện gì cả, họ căn bản không có khả năng xuất binh đến quản những chuyện nhỏ nhặt này, vì vậy tri huyện cũng đành hữu tâm vô lực.
Còn về tri phủ, Thẩm Bích Thấm hơi cau mày. Nghĩ đến mấy ngày nữa tương đậu tằm của nàng đã hoàn thành nhưng Quý Tư Linh đã hẹn trước với nàng mà vẫn chưa thấy quay về, cũng không có tin tức gì, Thẩm Bích Thấm dự định đợi thêm mấy ngày nữa nàng sẽ mang tương đậu tằm đến tìm Quý chưởng quỹ, sẵn tiện cũng nghe ngóng tin tức thế nào.
"Mộ Dung tiểu ca, ngươi nói cho chúng ta biết chuyện này nên làm thế nào, bọn ta đều không có kiến thức về thứ này, còn phải làm phiên ngươi giúp chúng ta nghĩ cách." Bên kia thôn trưởng đã bước lên đối diện với Mộ Dung Húc, nói. Nghe thôn trưởng hỏi, trong nháy mắt mọi người đều ngừng bàn luận, tất cả đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Húc.
"Trong thôn có lẽ có không ít người biết bắn cung, vậy hãy để những người này làm chủ công, sau này phải vót nhiều mũi tên bằng trúc hơn nữa, người không biết bắn cung thì phụ trách đứng cạnh hàng rào phụ trách phòng ngừa kẻ thù leo lên mà tiến vào trong." Bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng Mộ Dung Húc không hề tỏ ra bối rối, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, thản nhiên như thế.
"Đúng vậy, cháu đồng ý với cách làm của Mộ Dung ca ca. Ngoài ra chúng ta còn cần chuẩn bị thêm bình gốm vỏ mỏng dựng vôi và dầu hỏa, thứ này nổ tung không những làm cản tầm nhìn của người ta mà còn có thể ngăn được sơn tặc đến gần." Thẩm Bích Thấm mở miệng bổ sung.
Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, Mộ Dung Húc đứng bên cạnh đã chấn động nhìn nàng.
"Sao muội biết được cách làm này?”
Tuy Mộ Dung Húc đã cố gắng khiến mình bình tĩnh lại nhưng vẻ chấn động trong mắt hắn vẫn không tản đi, bởi vì thứ Thẩm Bích Thấm vừa nói chính là vũ khí thường được triều đình sử dụng để thủ thành.