Chương 350: Mặt Dày Vô Sỉ
Chương 350: Mặt Dày Vô SỉChương 350: Mặt Dày Vô Sỉ
Mọi người đều không có nhiều sức chống cự với đồ ăn cay, tuy Thẩm Bích 'Thấm không cho nhiều ớt nhưng mọi người vẫn đổ mồ hôi đầm đìa vì cay, nhưng dù há miệng thở ra vì cay thì mọi người lại húp một miếng canh xong vẫn tiếp tục tham gia chiến đấu hăng hái.
Bởi vì mọi người đều biết, số lượng tương đậu tằm hữu hạn, ớt lại càng ít, muốn ăn lại món này có thể phải đợi sang năm, cho nên lần này nhất định phải ăn đủ.
"Ha ha ha, vô tư đi!"
Khi tất cả các món ăn trên bàn đều bị quét sạch, mọi người đều chưa đã thèm đặt đũa xuống, mặc dù mồ hôi nhễ nhại nhưng ăn rất thoải mái, mùa đông ăn no như vậy thì đúng là lần đầu tiên.
"Nha đầu à, lão nhân hoàn toàn bái phục tài nghệ nấu ăn của cháu." Phùng lão nhấp một ngụm rượu được ủ lâu năm, lúc này mới tán thưởng Thẩm Bích Thấm.
Còn Mộ Dung Húc ở một bên cũng kinh ngạc sau khi cảm giác được mình đã ăn uống no căng, hắn không nghĩ tới mình cũng có lúc sẽ ăn đến no căng như vậy.
Bao năm qua, mỗi khi nghĩ đến những gì gia tộc đã trải qua, hắn đều cảm thấy đau lòng đến mức ăn uống không có mùi vị gì, chỉ coi việc ăn uống là nhiệm vụ tất yếu hằng ngày.
Ăn đến vui sướng như thế, đây là lần đầu tiên.
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Bích Thấm đang nâng cằm đắc ý, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, giống như một quả táo đỏ tươi đẹp ướt át, xinh đẹp khả ái không nói nên lời.
Chỉ là một cái liếc mắt này, nhịp tim của Mộ Dung Húc tăng nhanh vô cùng, bất luận hắn cố gắng như thế nào cũng không cách nào khắc chế sự rung động dâng lên trong lòng.
Hắn không hiểu tại sao lại như vậy, cũng không biết đó là loại cảm giác gì, hắn chỉ biết, chỉ cần ở bên cạnh nàng, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, nàng giống như mặt trời giữa mùa đông, ấm áp đến mức khiến tâm trí người khác hướng về.
"Hắc hắc, Phùng gia gia quá khen, cháu cũng nhờ phúc của quả ớt thôi." Thẩm Bích Thấm nói rất khiêm tốn, nhưng cái cằm nâng cao kia lại bán đứng nàng.
Thẩm Bích Thấm không giấu Phùng lão và Mộ Dung Húc chuyện ớt cay, bởi vì Thẩm Bích Thấm biết, với sự khôn khéo của Phùng lão, sau khi nhìn thấy nàng trồng trọt ớt cay, không thể không nghĩ đến mối liên hệ giữa hai người.
Thay vì chờ đợi sau này bị Phùng lão nói toạc ra, tốt hơn hết nàng nên chủ động nói cho ông ấy biết, điều này sẽ làm tăng thêm thiện cảm của Phùng lão đối với nàng, còn chuyện Phùng lão có tiết lộ chuyện ớt cay không, Thẩm Bích Thấm tin tưởng cách làm người của Phùng lão.
"Ngũ muội, mũi của muội sắp mọc ra khỏi trán rồi, nên dè dặt, dè dặt"” Thấy Thẩm Bích Thấm sắp đắc ý, Thẩm Trí Viễn bày ra vẻ mặt trêu chọc.
"Hừ, tam ca, muội hiểu huynh hâm mộ và ghen tị với tài năng của muội, nhưng có một số thiên phú là bẩm sinh, huynh ghen tị cũng vô dụng thôi."
Thẩm Bích Thấm không để bụng, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Trí Viễn một cái, biểu tình nhỏ kia, muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu.
"Từ... Chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như muội..."
Thẩm Trí Viễn trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Bích Cầm mặt dày, thật lâu sau mới ngơ ngác phun ra câu nói này.
Thẩm Bích Thấm: '... I"
Lần này đến phiên vẻ mặt Thẩm Bích 'Thấm ngơ ngác.
"Ha ha ha..."
Nhìn huynh muội hai người tương tác, tất cả mọi người đều không nhịn được cười to ra tiếng, ngoài phòng gió lạnh gào thét, phòng trong lại ấm áp như xuân.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Bích Thấm bị Thẩm Lâm thị bọc thành một miếng bánh chưng lớn, lúc này mới bước đi tập tếnh bò lên trên xe ngựa.
Nhìn Phong Ngâm và Hoa Tụng cười mình, lại nhìn thân hình béo ú của mình, Thẩm Bích Thấm ngưỡng mặt nhìn trời, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Nhưng đây là tấm lòng của mẫu thân, nàng không dám trái lời, chỉ có thể chấp nhận số phận mặc nó, thực sự hạnh phúc và thống khổ cùng lúc mà!