Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397: Trở Về Nhà Mẹ Đẻ

Chương 397: Trở Về Nhà Mẹ Đẻ Chương 397: Trở Về Nhà Mẹ ĐẻChương 397: Trở Về Nhà Mẹ Đẻ

Nghe Thẩm Bích Tuyết nói, Thẩm Lâm thị giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ, cánh môi hơi hé mở nhưng không thể nói được một câu, sau cùng khó khăn lắm mới nói ra được một chữ nhưng nước mắt đã tuôn ra cuồn cuộn.

"Nhị tỷ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?' Nàng vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lâm thị, vừa nhìn về phía Thẩm Bích Tuyết dò hỏi.

"Chuyện cụ thể thế nào thì tỷ không biết, tỷ chỉ biết khi mình còn bé, mỗi năm nương đều muốn về nhà ngoại nhưng Thẩm Điền thị đều không cho phép, mấy năm trước ta còn nghe nương xin phép về nhà mẹ đẻ, chỉ là sau đó thì không nghe nhắc đến nữa." Thẩm Bích Tuyết nhớ lại, nói.

"Nương, bây giờ chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nhà chính bên kia nữa, nếu người nhớ ông bà ngoại thì ngày mai chúng ta lập tức đi thăm họ, người đừng khóc!"

Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Lâm thị.

"Hu hu, Thấm Nhi."

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện của khuê nữ, trong lòng Thẩm Lâm thị vô cùng chua xót, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, một tay kéo Thẩm Bích Thấm vào lòng mình, nước mắt lạnh lẽo rơi vào cổ nàng, cảm giác như bị đâm đau nhói.

"Nương, ngay ngày mai chúng ta lập tức lên đường về thăm ông bà ngoại, được không?" Thẩm Bích Thấm duỗi tay, vỗ nhè nhẹ lên phía sau lưng Thẩm Lâm thị, nhẹ nhàng nói.

"Không, không được..." Nói đến đây nước mắt Thẩm Lâm thị như chuỗi hạt châu bị đứt dây khiến chúng rơi xuống không ngừng: "Nương không còn mặt mũi quay về gặp ông bà ngoại con, từ khi gả đến đây, đến cả ngày lại mặt sau ba ngày cũng không trở về, đảo mắt đã vài chục năm rồi, nữ nhi bất hiếu như vậy, ông ngoại của các con sẽ không chấp nhận nương nữa."

Nghe ra nguyên nhân, Thẩm Bích Thấm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không phải người đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn vẫn còn cơ hội bù đắp.

"Nương, nếu con gả cho người ta rồi, vài chục năm sau cũng không trở lại, người còn chấp nhận con không?" Thẩm Bích Thấm ngồi dậy từ trong lòng Thẩm Lâm thị, nàng mỉm cười nhìn thẳng nương của mình.

"Đương nhiên là, là... Hu hu."

Nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, Thẩm Lâm thị vừa định trả lời thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bà ấy nghẹn ngào nói: "Nương, nương hiểu rồi, ngày mai chúng ta cùng quay về thăm ông bà ngoại con."

Giờ phút này, trong lòng bà ấy vô cùng hối hận, sao bà ấy lại không hiểu ra một đạo lý dễ hiểu như vậy, nữ nhi đều là bảo bối trong lòng phụ mẫu, huống hồ nàng còn là nữ nhi duy nhất, không biết mười mấy năm qua phụ mẫu thương nhớ bà ấy đến mức nào.

"Nương hiểu rõ là được rồi, vậy chúng ta nhanh chóng chuẩn bị chút đồ, người đã đi nhiều năm, chưa gặp lại ông bà ngoại, hay là chúng ta ở lại đó chơi mấy ngày rồi hãy trở lại?" Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Lâm thị, hỏi.

"Được!" Vành mắt Thẩm Lâm thị đỏ hoe, bà ấy gật đầu.

Chờ đến khi Thẩm Thủ Nghĩa đã trở về, sau khi nói chuyện với Thẩm Thủ Nghĩa, vốn cho rằng Thẩm Thủ Nghĩa sẽ lập tức đồng ý, ai ngờ ông ấy do dự một lúc mới gật đầu, sau đó biểu cảm trên mặt cũng rất khác thường.

Sau cùng còn ngồi một mình trên bàn đá trong viện uống rượu giải sầu, uống được một lúc lại thở một hơi dài, sau đó lại vò đầu, bứt tai, nắm tóc, cứ như vậy mà nhìn thấy Thẩm Bích Thấm cũng chỉ im lặng không nói gì.

"Nương, phụ thân làm sao vậy?" Thẩm Bích Thấm không hiểu, nàng nhìn Thẩm Lâm thị hỏi.

"Thế này là vì phụ thân của con sợ nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại con." Thẩm Lâm thị che miệng, khẽ cười.

"Ha, thì ra là vậy." Thẩm Bích Thấm chợt hiểu ra.

Từ sau khi Thẩm Lâm thị gả cho Thẩm Thủ Nghĩa, ông ấy cũng chưa từng quay lại nhà nhạc phụ, nhạc mẫu, cưới khuê nữ bảo bối nhà người ta đã vài chục năm cũng không cho người về nhà mẹ đẻ, con gái con rể quay về như vậy, Thẩm Bích Thấm có thể đoán trước được kết cục của Thẩm Thủ Nghĩa.
Bình Luận (0)
Comment