Chương 398: Chuẩn Bị Tới Cầu Hôn
Chương 398: Chuẩn Bị Tới Cầu HônChương 398: Chuẩn Bị Tới Cầu Hôn
"Phụ thân, nghe nói ông ngoại là một tú tài, người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, hẳn là..." Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm không nhịn được mà bước đến an ủi ông ấy.
"Ừm.."
Nghe Thẩm Bích Thấm nói lời này, quả nhiên Thẩm Thủ Nghĩa đã ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nhìn Thẩm Bích Thấm, chờ nàng nói hết câu.
"Hẳn là. Khụ. Hẳn là càng nguyên tắc và rất ngoan cố."
Đột nhiên Thẩm Bích Thấm nghĩ đến những người đọc sách ở thời đại này dường như đều là như vậy. Thế là vốn dĩ nàng muốn nói vài lời an ủi ông ấy nhưng trong nháy mắt đã thay đổi ý định, chuyển thành xát muối vào vết thương của ông ấy.
Thẩm Thủ Nghĩa: '..."
"Ưcực"
Nghe Thẩm Bích Thấm nói lời này, đầu tiên Thẩm Thủ Nghĩa đã sững sờ, sau đó hai mắt trợn to lên, tiếp theo đó ông ấy cầm bình rượu lên rót thẳng vào miệng mình, uống vào ừng ực. Bây giờ ngoại trừ uống rượu để tăng thêm dũng cảm thì ông ấy còn có thể làm gì chứ?
"Ngũ muội, muội đúng là." Thấy Thẩm Thủ Nghĩa càng thể hiện dáng vẻ buồn bực, bất lực, Thẩm Bích Tuyết nhìn Thẩm Bích Thấm trách cứ.
"Khu. Nhị tỷ, muội không cố ý, ngay từ đầu muội thật sự chỉ có ý tốt muốn an ủi phụ thân nhưng ai biết lời nói ra miệng lại biến thành như vậy." Người nào đó làm chuyện xấu còn cảm thấy uất ức.
"Ngũ muội." Lúc này Thẩm Bích Ngọc cũng bước lên lôi kéo tay áo của Thẩm Bích Thấm, trong mắt tràn đầy u oán.
"Ha, suýt nữa muội đã quên mất, ha ha ha."
Nhìn ánh mắt đầy oán trách của Thẩm Bích Ngọc, lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhớ đến chuyện chính, nàng lập tức kéo tay Thẩm Bích Ngọc đi về phía phòng mình: "Nhị tỷ, bọn muội có lời muốn nói, đi trước nhét"
"Các người muốn nói gì? Thế mà lại không nói cho ta biết."
Thẩm Bích Tuyết cũng không bỏ đi, ngược lại còn đi theo sau lưng họ, kéo tay áo hai người Thẩm Bích Thấm, nếu là chuyện mà hai người họ có thể biết thì không có đạo lý nào lại để nàng ngoài cuộc.
"Khụ, chuyện này... Tỷ phải hỏi đại tỷ." Thẩm Bích Thấm cúi đầu, chỉ về phía Thẩm Bích Ngọc bên cạnh mình.
"Ngũ muội..."
Cách làm vung tay, phủi trách nhiệm này của Thẩm Bích Thấm thật sự không tử tế lắm, Thẩm Bích Ngọc thật sự trừng mắt lên giận dỗi.
"Đại tỷ"
Thẩm Bích Tuyết cũng không nói thêm mấy lời thừa thãi, nàng học theo dáng vẻ của Thẩm Bích Thấm, chớp đôi mắt hạnh trong trẻo nhìn Thẩm Bích Ngọc.
Thẩm Bích Thấm và Thẩm Bích Tuyết đều được di truyền đôi mắt của Thẩm Lâm thị, đều là đôi mắt hạnh, to, sáng ngời, cho người ta cảm giác rất hồn nhiên, tinh khiết.
Thẩm Bích Ngọc: '..."
Nhìn Thẩm Bích Tuyết, rồi nhìn sang Thẩm Bích Thấm đang ngửa đầu nhìn lên trời, dáng vẻ ta không biết gì cả, quả thực Thẩm Bích Ngọc khóc không ra nước mắt mất.
"Vậy, nhị muội cũng cùng đi đi!"
Thẩm Bích Ngọc cảm thấy lúc mình nói ra lời này cũng đã muốn khóc thét lên, thật sự cảm thấy rất khó xử.
"Đại tỷ, muội biết tỷ sẽ không bên trọng bên khinh như vậy đâu." Thấy Thẩm Bích Ngọc đã đồng ý, lúc này Thẩm Bích Tuyết mới nở nụ cười dịu dàng một lần nữa, nàng thân thiết ôm lấy cánh tay của Thẩm Bích Ngọc.
Thẩm Bích Ngọc: "..."
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy thật ra nhị muội còn đáng sợ hơn ngũ muội.
"Nói đi, đến cùng là chuyện gì? Sao lại thần bí như vậy." Thẩm Bích Tuyết quay đầu nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
lÙ trong phòng của Thẩm Bích Ngọc, tỷ muội ba người ngồi trên một chiếc giường mềm mại, dựa lưng vào gối, cùng trốn trong chăn nói chuyện.
"Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là không lâu nữa chúng ta có tỷ phu rồi." Thẩm Bích Thấm mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên nói.
"A, thật sao?" Nghe nói như thế, Thẩm Bích Tuyết nhịn không được mà thốt lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
"Ừm." Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu, sau đó mới kể lại dự định của Thẩm Triệu thị.
Nghe Thẩm Bích Thấm nói Thẩm Đại Võ sẽ đến cầu hôn, trong nháy mắt gương mặt của Thẩm Bích Ngọc đã đỏ lên, nhưng trái tim đã không còn căng thẳng vì một mực lo lắng Thẩm Đại Võ sẽ không thích mình.
"Nếu là thật thì tốt rồi. Chúc mừng đại tỷ!"