Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 400 - Chương 400: Có Thích Không?

Chương 400: Có Thích Không? Chương 400: Có Thích Không?Chương 400: Có Thích Không?

Hiện tại đột nhiên Thẩm Bích Thấm rất tò mò về người ông nội đã mất kia đến cùng là người thế nào, nghe nói gia sản của nhà chính Thẩm Gia đều do Thẩm lão thái gia tạo ra, ông ấy là một người rất đáng gờm nên mới sinh ra Thẩm Thủ Nghĩa xuất sắc như vậy.

Thẩm Bích Thấm cảm thấy may mắn không chỉ một lần vì Thẩm Thủ Nghĩa được di truyền từ Thẩm lão thái gia, nếu di truyền từ Thẩm lão thái giống như Thẩm Thủ Nhân thì người mẹ mỹ lệ, dịu dàng kia của nàng thật sự vất vả vô cùng.

"Ôi, ngũ muội, đều hỏi chúng ta rồi, còn muội ăn tết xong cũng mười tuổi rồi, cũng bước vào tuổi có thể đính hôn rồi, vậy muội vừa ý nam tử thế nào." Lúc này hai người Thẩm Bích Ngọc đột nhiên nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi. "Ách, muội..."

Thẩm Bích Thấm không nghĩ đến hai người họ sẽ đột ngột hỏi mình như vậy khiến nàng ngây người một lát, sau đó một dáng người tao nhã đã hiện ra trong đầu nàng, dường như nàng còn có thể ngửi được mùi thơm

"Ngũ muội, muội làm sao vậy?" Thấy Thẩm Bích Thấm như mất hồn, Thẩm Bích Tuyết quơ tay qua lại trước mắt nàng.

"À, không có, không có gì.' Thẩm Bích Thấm nói không có gì nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng nàng.

Lúc này trái tim của Thẩm Bích Thấm không ngừng đập loạn, nàng cũng không rõ vì sao Thẩm Bích Ngọc vừa hỏi đến kiểu người khiến mình vừa ý thì nàng đã không tự chủ được mà nghĩ đến Quý Hiên Dật.

"A, ngũ muội muội, sao mặt của muội lại đỏ như vậy, không phải muội có người trong lòng nào rồi đó chứ?" Lúc này Thẩm Bích Ngọc mới phản ứng lại, nàng ấy chỉ vào Thẩm Bích Thấm hô to lên.

"Nhìn vẻ mặt này của muội ấy thì tám phần là thật rồi." Thẩm Bích Tuyết cũng lại gần, nhìn chằm chằm Thẩm Bích Thấm nói.

"Không có, không có, không phải như các tỷ nói đâu."

Thẩm Bích Thấm cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình lúc này cũng có thể chiên được trứng rồi, nàng không hiểu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Ngũ muội mau nói đi! Là người phương nào? Chúng ta có biết không?" Thẩm Bích Tuyết vô cùng tò mò, nàng bắt lấy cánh tay của Thẩm Bích Thấm hỏi.

"Chuyện này... Nhị tỷ, tỷ nắm tay muội đau quá."

Nhìn vẻ mặt kích động của Thẩm Bích Tuyết, mặt Thẩm Bích Thấm đen kịt. Đến bát tự còn chưa nhắc đến, có cần phải kích thích như vậy không?

"Khụ. Không phải do ta quan tâm muội sao? Ngũ muội, với tâm mắt của muội mà nói, người bình thường chắc chắn sẽ không lọt vào mắt muội cho nên chắc chắn không phải những người bình thường kia."

Thẩm Bích Tuyết buông tay nàng ra, khiếp sợ nhìn lấy Thẩm Bích Thấm: "Không phải tam gia chứ?"

"Không phải, thật sự không phải."

Thế mà Thẩm Bích Tuyết có thể lập tức đoán ra được như vậy, Thẩm Bích Thấm cũng không hề nghĩ ngợi mà nghiêm chỉnh lắc đầu, sau đó nàng đã nhảy xuống giường rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng: "Muội mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi trước."

"Ôi, ngũ muội muội, muội mang nhầm giày rồi." Thấy Thẩm Bích Thấm đột nhiên bỏ chạy như vậy, hai người làm tỷ tỷ đều sững sờ, sau đó mới phát hiện Thẩm Bích Thấm đã mang nhầm giày của Thẩm Bích Ngọc.

“Nhị muội, ngũ muội thật sự thích tam gia sao?" Thẩm Bích Ngọc mờ mịt hỏi.

"Muội không biết.' Thẩm Bích Tuyết cũng mờ mịt trả lời.

Lúc Thẩm Bích Thấm trả lời Thẩm Bích Tuyết một cách chắc chắn như vậy có thể xem là không thích nhưng từ hành vi mang nhầm giày của nàng lại giống như đang tố cáo nàng đã nói dối.

Thế thì cuối cùng Thẩm Bích Thấm có thích tam gia hay không đã trở thành một câu đố trong lòng Thẩm Bích Ngọc và Thẩm Bích Tuyết.

Lại nói về Thẩm Bích Thấm, sau khi chạy về phòng mình, chuyện đầu tiên nàng làm chính là vẩy nước lạnh trong chậu rửa mặt lên mặt mình, cảm giác lạnh như băng này khiến cho cả người nàng cũng rùng mình, sau đó nhịp tim mới chậm rãi ổn định lại.

"Quý Hiên Dật."
Bình Luận (0)
Comment