Chương 401: Đếm Lì Xì
Chương 401: Đếm Lì XìChương 401: Đếm Lì Xì
Không biết vì sao rõ ràng đã rất lâu rồi chưa gặp lại hắn nhưng Thẩm Bích Thấm lại cảm thấy cái tên này giống như có một ma lực nào đó, mỗi lần nhẩm đến cái tên này trong lòng nàng đã nổi lên một sự rung động rất nhỏ.
Mở ngăn kéo, lấy phong thư trong đó ra, Thẩm Bích Thấm đọc lại nó từ đầu đến nuối một lần nữa, sau đó từ tận đáy lòng mình đã dâng lên một cảm giác mà nàng cũng không biết tên, dường như đã khiến nàng rơi vào những đám mây, toàn bộ thế giới của nàng đều trở nên mềm mại hơn.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, nó có thể khiến người ta trở nên lười biếng, khiến người ta chỉ muốn chìm đắm trong đó, im lặng và không muốn động đậy. Thẩm Bích Thấm cứ như vậy mà nằm ngửa trên giường, nhìn nóc màn giường mà ngây người, giống như mất hồn.
"Không nghĩ nữa, vẫn nên chờ Quý Hiên Dật trở lại rồi nói."
Qua đi rất lâu, chờ đến khi cảm giác này đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Bích Thấm mới búng người như con cá, nhảy xuống giường. Lúc này đột nhiên có một bao lì xì đã rơi xuống từ trên người nàng.
"Đúng rồi, quên mất rồi, đã nói phải đếm tiền." Thẩm Bích Thấm nhặt bao lì xì màu đỏ này lên, nàng lấy tất cả bao lì xì trong hộc tủ của mình ra, gộp lại rồi đếm. Trên tay nàng có tổng cộng tám bao.
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới phát hiện trên bao lì xì của Phùng lão còn viết hai hàng chữ nhỏ: Nhỏ mà hiếu học như mặt trời mọc, tài học giấu trong người, lúc nào cũng có thừa. Cố gắng.
Nhìn thấy bao lì xì này, trong lòng Thẩm Bích Thấm cảm thấy rất ấm áp, nàng cho rằng bao lì xì có ghi chữ thế này ngoại trừ hai ca ca nhận được thì cũng chỉ có nàng được nhận. Phùng lão đúng là một ông cụ soi sáng cho nàng, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với ông ấy về vấn đề nữ tử có tài đức gì đó nhưng ông ấy rất ủng hộ quyết định của nàng.
Mở bao lì xì ra, bên trong là những đồng tiền luồn vào nhau bằng một sợi dây đỏ. Thẩm Bích Thấm nhẩm đếm có tổng cộng một trăm đồng, không nhiều cũng không ít, dân gian có tập tục phát lì xì là một trăm đồng tiền như vậy, ngụ ý hài tử có thể sống lâu trăm tuổi.
Thẩm Bích Thấm tiếp tục nhìn những bao lì xì khác, tất cả đều giống nhau, đều là một trăm đồng tiền, chỉ có bao lì xì của Trương sư phó là thỏi bạc ròng nặng hai lượng.
"Cô nương, nên ăn tối rồi." Thẩm Bích Thấm vừa cất hết bao lì xì vào thì tiếng Phong Ngâm đã vang lên ở ngoài cửa. "Được." Chờ ra khỏi phòng, Thẩm Bích Thấm mới phát hiện vừa mới qua giờ thân nhưng bầu trời đã hoàn toàn tối xuống.
Đêm mùa đông đến rất sớm.
Chờ ăn xong cơm tối, tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Bích Thấm đã lên giường ngủ sớm, từ hôm qua đến nay nàng chưa được nghỉ ngơi thoải mái, nàng thật sự quá mệt mỏi.
"Nương tử, nàng đang làm gì?"
Thẩm Thủ Nghĩa phát hiện ánh nến trong phòng bếp vẫn còn sáng nên tò mò đi vào, đến nơi lại phát hiện Thẩm Lâm thị đang ở trong này nhồi bột.
"Ngày mai chính là sinh nhật của tứ lang và Thấm Nhi nhưng ngày mai chúng ta cũng phải vội vàng quay về thăm phụ thân và nương của ta, sợ rằng không thể đón sinh nhật cùng chúng được nên muốn làm bát mì trường thọ cho chúng." Thấy Thẩm Thủ Nghĩa đến, Thẩm Lâm thị vừa nhồi bột vừa mỉm cười nói.
"Lão gia, ngài không biết rồi, phu nhân sợ cô nương và công tử biết nên cố tình lựa chọn lúc họ đã ngủ say mới bắt đầu làm mì ạ-" Phong Ngâm ở bên cạnh hỗ trợ Thẩm Lâm thị, hâm mộ nói.