Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 405: Gặp Lại Nhau Sau Nhiêu Năm Xa Cách

Chương 405: Gặp Lại Nhau Sau Nhiêu Năm Xa Cách Chương 405: Gặp Lại Nhau Sau Nhiêu Năm Xa CáchChương 405: Gặp Lại Nhau Sau Nhiêu Năm Xa Cách

Muốn biết lý do tại sao bà ấy có thể chắc chắn căn nhà tranh này là nhà tranh mà người phụ nữ kia nói thì là do tường của căn nhà tranh này được xây bằng trúc, ngay cả tường đất cũng không phải, bên dưới của những cây trúc rõ ràng đã có dấu hiệu mốc meo mục nát rồi.

Lúc này cửa của ngôi nhà tranh vẫn đang đóng chặt, Thẩm Lâm thị đứng bên ngoài vừa khóc vừa lảo đảo đi dọc theo con đường mòn bước về phía nhà tranh, chỉ là những bước chân đó như bị đổ chì, bước từng bước cực kỳ gian nan.

"Nương..."

Nhìn thấy túp lều tranh trước mặt, mọi người hơi sửng sốt một chút, sau đó giật mình bừng tỉnh, buộc xe ngựa sang một bên, rồi chạy vội đến sau lưng của Thẩm Lâm thị.

"“Khụ khụ..."

Đến gân cửa nhà tranh, bên trong khẽ truyền ra một tiếng ho khan nho nhỏ.

"Cha..."

Nghe thấy âm thanh này, cả người Thẩm Lâm thị đều run lên, trái tim đột nhiên co rút lại, sự thật này khiến cho trái tim của bà ấy như muốn nứt ra.

"Kẽo kẹt..."

Thẩm Lâm thị run rẩy nâng tay lên muốn gõ cửa, nhưng bà ấy còn chưa kịp gõ, cánh cửa lại đột nhiên từ bên trong mở ra.

Người mở cửa là một cậu thiếu niên, cậu thiếu niên khoảng chừng 16, trông cao ráo tuấn tú, mày rậm mắt to, tướng mạo cực kỳ xuất chúng.

Đợi sau khi thiếu niên kia bước hẳn ra khỏi cửa, đứng thẳng người, mọi người mới phát hiện cậu ấy cao hơn 1m8.

"Ngươi... ngươi chính là Khanh Dung sư tỷ!"

Nhìn thấy Thẩm Lâm thi, cậu thiếu niên kia đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mừng rõ hỏi.

Khuê danh của Thẩm Lâm thị là Lâm Thi Hàm, tự Khanh Dung.

"Là... là ta, ngươi..."

"Rầm..."

"Lão sư, lão sư, sư tỷ đã về rồi, Khanh Dung sư tỷ đã về rồi!"

Thẩm Lâm thị còn chưa kịp trả lời, cậu thiếu niên kia đã một lần nữa chui vào trong nhà tranh, sau đó đóng cửa lại, lúc sau bên trong truyền đến giọng nói vui mừng của thiếu niên.

Mọi người: '..."

Hành động này rõ ràng không đồng nhất với tâm trạng được chứ, đây rốt cuộc là vui mừng hay là không hoan nghênh họ đây?

“Hàm Nhi... Hàm Nhi!"

Cửa lại lần nữa được mở ra, một ông lão gần 60 tuổi lưng hơi gù từ trong nhà bước ra.

"Cha... Cha, nữ nhi bất hiếu Lâm Thi Hàm quay về thăm ngài đây."

Nhìn thấy mái tóc bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy, quần áo mỏng tang tràn đầy mảnh vá của ông ấy, Thẩm Lâm thị lập tức khóc lóc quỳ xuống trước mặt của Lâm Bác Văn.

Bà ấy vẫn nhớ lúc mình rời nhà, cha vẫn đang trong thời kỳ chính trực tráng niên, bởi vì là tú tài duy nhất trong thôn, gia cảnh giàu có, cực kỳ khí phách hiên ngang, bà ấy thật sự không hiểu tại sao chỉ trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, người cha trong trí nhớ của bà ấy lại thay đổi lớn đến vậy.

“Hàm Nhi, Hàm Nhi của cha!"

Lâm Bác Văn cuối cùng cũng không nhịn được mà tiến lên nắm lấy tay của Thẩm Lâm thị, nước mắt cũng lã chã tuôn rơi.

"Cha, nữ nhi bất hiếu, đã nhiều năm như vậy không về thăm cha được một lần, nữ nhi quỳ xuống nhận lỗi với cha." Thẩm Lâm thị nghẹn ngào nói, sau đó nước mắt giàn giụa quỳ xuống, dập đầu ba cái với Lâm Bác Văn.

"Được được, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nhanh đứng dậy đi." Lâm Bác Văn lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt vui mừng đỡ Thẩm Lâm thị đứng dậy.

"Cha, đây đều là cháu ngoại của người, Ngọc Nhi, các con nhanh đến đây."

Thấy sức khỏe của cha mình vẫn tốt, trong lòng Thẩm Lâm thị mới dễ chịu hơn một chút, sau khi đứng dậy thì vội vàng vẫy tay với Thẩm Bích Ngọc và những người khác đang đứng phía sau.

"Cháu gái (cháu trai) đến chúc Tết, chúc ông ngoại năm mới vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Sau khi Thẩm Bích Thấm và huynh tỷ của mình nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Lâm thị thì nhanh chóng chạy đến, quỳ xuống dập đầu với Lâm Bác Văn.

"Tốt tốt, đều là bé ngoan, nhanh đứng dậy, nhanh đứng dậy đi, đừng để bị lạnh."
Bình Luận (0)
Comment