Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406: Nương Con Đâu?

Chương 406: Nương Con Đâu? Chương 406: Nương Con Đâu?Chương 406: Nương Con Đâu?

Nhìn Thẩm Bích Ngọc và những người khác đều lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, quân áo trên người cũng là đồ mới, biết rằng cuộc sống của Thẩm Lâm thị rất tốt, trên mặt Lâm Bác Văn lập tức nở nụ cười vui vẻ, vội vàng đỡ họ dậy.

"Con rể kính chào nhạc phụ đại nhân..."

"Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, đừng để mấy đứa trẻ bị lạnh."

Thẩm Thủ Nghĩa vừa bước đến đây, còn chưa kịp nói gì, Lâm Bác Văn đột nhiên quay người đi, chỉ gọi Thẩm Lâm thị và những người khác đi vào, nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Thủ Nghĩa lấy một cái.

Nhìn thấy tư thế này của Lâm Bác Văn, mọi người còn gì không hiểu nữa, họ ném cho ông ấy một ánh mắt tự mình bảo. trọng, tỏ vẻ muốn mà không giúp gì được, sau đó tất cả đều không có lương tâm bỏ mặc Thẩm Thủ Nghĩa đi thẳng vào trong nhà.

Thẩm Thủ Nghĩa: '..."

"Ngươi cứ quỳ bên ngoài cho lão phu, đợi bao giờ lão phu đồng ý cho đứng lên thì mới có thể đứng lên, hừ!" Đợi sau khi cửa nhà tranh đóng lại, bên trong mới truyền ra giọng nói tức giận ra lệnh của Lâm Bác Văn.

"Vâng ạ."

Thẩm Thủ Nghĩa biết bản thân có sai, cho nên chỉ có thể thành thật cúi đầu, quỳ xuống trước cửa.

Sau khi quỳ xuống, nghĩa đến hình ảnh Thẩm Bích Thấm nháy mắt với mình trước khi bước vào nhà, ông ấy không khỏi sờ sờ đồ vật ở trong ngực, trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc di. Thứ này là do tối hôm qua con gái út lén lút đưa cho ông ấy, nói là tấm bảo vệ đầu gối, còn cẩn thận dặn dò ông ấy sáng mai trước khi đi phải buộc vào đầu gối, có tác dụng rất lớn.

Ông ấy vừa nhìn đã hiểu được ý của con gái nhỏ, trong lòng mặc dù rất cảm động, nhưng chuyện khiến nương tử hơn mười mấy năm không thể về nhà thăm cha mẹ mình đúng là do ông ấy có lỗi với Thi Hàm, có lỗi với nhạc phụ nhạc mẫu, cho nên chuyện quỳ xuống nhận lỗi là điều nên làm, sao có thể dùng mấy thứ này chứ.

"Cha, cha ngồi xuống đi." Sau khi vào trong nhà, Thẩm Lâm thị ân cần đỡ Lâm Bác Văn ngồi xuống.

"Ha ha, có khuê nữ ở bên cạnh thật tốt quá." Lâm Bác Văn vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Lâm thị, trên mặt tràn đầy sự hiền hòa.

"Giống nữ nhi như vậy thì có gì tốt chứ? Khiến người và nương mặc dù có nữ nhị, lại giống như không có."

Nói đến đây, nước mắt của Thẩm Lâm thị không khỏi đảo quanh hốc mắt, khó khăn lắm mới kìm lại được, sau đó nghỉ hoặc nhìn quanh phòng một lượt, mới lên tiếng hỏi: "Cha, nương của con đâu, sao không nhìn thấy nương?”

"Hàm Nhi a, nương của con, bà ấy..."

Nói đến đây, ánh mắt của Lâm Bác Văn hiện lên sự buồn bã, trên mặt lộ vẻ bi thương, sau đó đứng dậy đi về phía đông của căn nhà tranh, nói: Hàm Nhi, con đi theo cha đến đây."

Nhìn thấy phản ứng này của Lâm Bác Văn, sắc mặt của Thẩm Lâm thị lập tức tái nhợt, bước đi hơi loạng choạng.

Thấy vậy, Thẩm Bích Thấm và mấy huynh tỷ của mình vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Lâm thị, để tránh cảm xúc của bà ấy quá kích động sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Họ đi theo Lâm Bác Văn đến trước một chiếc bàn gỗ đã cũ nát, đợi khi Lâm Bác Văn vén tấm vải đen trên bàn ra, sự lo lắng trong lòng của mọi người lập tức trở thành hiện thực.

Đó là một chiếc lọ màu nâu, phía trước lọ đặt một cái bài vị làm bằng gỗ, bài vị cực kỳ thô ráp, cũng không bôi sơn, chỉ đơn giản nhúng vào mực đen để thành màu đen, những chữ được khắc bên trên lại cực kỳ rõ ràng: Linh bài của ái thê Lâm Dương thị.

"Nương... Nương!"

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Lâm thị lập tức hét lên thảm thiết, quỳ xuống trước bài vị, nước mặt rơi như mưa.

Con muốn phụng dưỡng cha mẹ nhưng người lại đã không còn trên thế giới này, trong lòng Thẩm Lâm thị vô cùng hối hận, bà ấy vậy mà không hay biết gì về việc nương đã qua đời, bà ấy là đứa con bất hiếu đến mức nào, sao còn có mặt mũi để xưng là nữ nhi của nương nữa chứ.
Bình Luận (0)
Comment