Chương 422: Tìm Người Giúp Đỡ
Chương 422: Tìm Người Giúp ĐỡChương 422: Tìm Người Giúp Đỡ
Cho dù Lâm Xuân kia có tình cảm thật sự với Thẩm Lâm thị hay không thì chuyện hẳn ta muốn chiếm được bà ấy chính là sự thật.
"Không sai! Hàm Nhi, con không thể đi! Để chúng ta đi là được rồi, con ở lại đây chờ tin tức của chúng ta đi!"
Lâm Bác Văn cũng bước lên ngăn Thẩm Lâm thị lại, ông ấy an ủi nói: "Con yên tâm, hiện tại Lâm Xuân vẫn còn cần chúng ta, hắn ta sẽ không dám ra tay độc ác với Thủ Nghĩa ngay đâu, con an tâm ở lại khách điếm chờ tin tức của chúng ta."
"Nhưng, nhưng mà..."
"Không nhưng nữa! Hàm Nhi, nghe lời! Chấn Nhi, Con và ta cùng đi đến Lâm phủ." Lâm Bác Văn nghiêm túc nói với Thẩm Lâm thị, sau đó ông ấy và Lâm Chấn đã nhanh chóng rời đi.
"Không được, Lâm Xuân tuyệt đối sẽ không chịu buông tha đơn giản như vậy."
Nhìn theo hướng hai người Lâm Bác Văn và Lâm Chấn rời đi, trong mắt Thẩm Bích Thấm xẹt qua một tia lạnh lẽo, bây giờ chỉ có thể ra tay trước để chiếm được lợi thế: "Ta ca, các huynh ở lại đây, muội muốn đến huyện Long Khê một chuyến."
"Ngũ muội, lẽ nào muội muốn đi tìm Phương tri huyện? Thế nhưng Phương tri huyện là huyện lệnh của huyện Long Khê, ông ta vẫn không thể nào quản được chuyện ở huyện Trường Thái."
Nghe Thẩm Bích Thấm muốn đi, Thẩm Kỳ Viễn cau mày nhắc nhở, nói: "Nếu muội tìm Quý tri phủ, không phải trước đó muội đã nói ông ấy đã vào kinh rồi sao? Bây giờ cũng không có mặt ở phủ Chương Châu."
"Muội biết." Thẩm Bích Thấm cười khổ nói, nàng không nhịn được thở một hơi dài trong lòng mình, nếu Quý tri phủ có ở phủ Chương Châu thì viên ngọc bội Quý Hiên Dật đưa cho hẳn có thể mời được Quý tri phủ đến hỗ trợ, chỉ tiếc rằng ngay vào lúc quan trọng nhất thì tất cả mấy người họ đều không có mặt ở đây."
"Nếu muội đã biết, vậy còn trở về làm gì? Một mình muội quay về cũng quá nguy hiểm."
Thẩm Bích Tuyết cũng bước đến thuyết phục nàng: "Ông ngoại đã đi tìm Lâm Xuân, có lẽ sự tình sẽ có cơ hội xoay chuyển."
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng cười, nàng lắc đầu nói: "Lần này muội muốn đi tìm Quý đại công tử, tri phủ đại nhân đã đến kinh thành nhưng Quý đại công tử vẫn còn ở đó, muộn muốn nhờ Quý đại công tử can thiệp, hẳn có thể giúp đỡ chúng ta." "Thấm Nhi, Quý đại công tử kia thật sự sẽ ra tay giúp chúng ta sao?" Thẩm Lâm thị năm chặt tay Thẩm Bích Thấm, ánh mắt trông chờ, hỏi.
"Nương yên tâm, con gọi Quý đại công tử là Quý thúc, danh xưng Quý thúc này cũng không phải gọi không. Người yên tâm, con chắc chắn sẽ cứu phụ thân ra.
"Vậy là được rồi. Vậy phải nhờ vào con rồi, Thấm Nhi, một mình con đi trên đường phải cẩn thận."
Được Thẩm Bích Thấm cam đoan, Thẩm Lâm thị cảm thấy yên tâm hơn chút ít nhưng vừa nghĩ đến trong nhà xảy ra chuyện lại phải dựa vào tiểu nữ nhỉ giải quyết vấn đề thì trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách."
"Con biết rồi. Tam ca, huynh là trưởng tử, nương và mọi người đều phải nhờ vào. huynh. Nhớ kỹ, cho dù Lâm Xuân có đưa ra điều kiện gì, các huynh cũng không được đồng ý, phải chờ muội trở lại."
Thẩm Bích Thấm nói một tiếng rồi kéo đồ trên xe đẩy xuống, nàng dùng áo choàng che kín người mình, trở mình một cái đã nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa chạy như bay về phía huyện Long Khê.
"Ngũ muội muội đã tập luyện cưỡi ngựa từ bao giờ?"
Thấy Thẩm Bích Thấm thành thạo bắn cung đã khiến Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn giật mình, bây giờ lại thêm cưỡi ngựa.
Dù họ biết đánh xe ngựa nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa còn chưa được học đến, trước kia trong nhà không có ngựa mà họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Bích Thấm cưỡi ngựa, kỹ thuật của nàng thành thạo đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hai huynh đệ bất ngờ nhìn theo nhưng Thẩm Bích Thấm cũng không biết đến chuyện này, nàng chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, trong lòng cũng đang rối, không biết phải làm thế nào.