Chương 423: Cầu Cứu
Chương 423: Cầu CứuChương 423: Cầu Cứu
Vừa rồi nàng nói với Thẩm Lâm thị rất nhẹ nhõm cũng chỉ vì muốn để Thẩm Lâm thị có thể yên tâm, tuy Quý đại công tử rất lễ độ với nàng nhưng nàng cũng biết từ trước đến nay trên đời này chưa bao giờ có được bữa cơm miễn phí, càng không có bằng hữu đơn thuần nào, tất cả đều vì lợi ích cộng đồng, đặc biệt là với loại người như Quý đại công tử.
Quý đại công tử là một thương nhân xuất sắc, sở dĩ trước giờ hắn ta lễ độ với nàng cũng vì có liên quan đến chuyện kinh doanh bao tay. Bây giờ nàng muốn nhờ hắn ta hỗ trợ, nếu không có được lợi ích khiến hắn ta vừa lòng, sợ là hắn tuyệt đối sẽ không ra tay giúp.
Đôi mắt hạnh của Thẩm Bích Thấm hơi nheo lại, gió lạnh táp vào mặt khiến nàng lạnh thấu xương, xem ra chỉ có thể dùng vật kia làm điều kiện với Quý đại công tử rồi.
Thẩm Bích Thấm cưỡi ngựa phi thẳng một đường, hai giờ đi đường đã bị nàng rút ngắn lại thành một nửa. Lúc trở về huyện Long Khê rồi, Thẩm Bích Thấm không trực tiếp đến Quý phủ mà nàng đã quay về nhà mình trước.
"Cô nương, người đã trở về!"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, Phong Ngâm và Hoa Tụng đều hớn hở ra mở cửa cho Thẩm Bích Thấm nhưng lại phát hiện chỉ có một mình Thẩm Bích Thấm trở về nên không khỏi nghi ngờ: "Mấy người lão gia chưa trở về ạ?"
"Xảy ra một số chuyện nên mọi người sẽ trở về muộn hơn vài ngày, mọi chuyện trong nhà phải làm phiên các ngươi rồi."
Thẩm Bích Thấm nói một câu rồi lập tức chạy vào gian phòng của mình, nàng lấy ra một vật từ trong ngăn kéo rồi nhanh chóng leo lên ngựa tiếp tục chạy đến huyện thành.
"Lã nào đã xảy ra chuyện gì rồi!"
Thấy dáng vẻ Thẩm Bích Thấm vội vã, hai người Phong Ngâm và Hoa Tụng không khỏi nhìn nhau, trên mặt họ đầy vẻ lo lắng.
"Cũng may trước đó đã có chuẩn bị, thật sự may mắn, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy." Sờ lên món đồ trong ngực mình, gương mặt của Thẩm Bích Thấm cũng hiện đầy vẻ bất đắc di.
"Thẩm cô nương, sao cô nương lại đến đây."
Người gác cổng nhận ra Thẩm Bích Thấm, hẳn ta vừa nhìn thấy người đến là nàng thì trên mặt lập tức tràn đầy ý cười, vội vàng bước lên chào đón: "Tri phủ đại nhân hiện không có ở đây, không biết lần này cô nương đến có chuyện gì?"
*Ta muốn tìm đại công tử. Đại công tử có ở đây không?"
Thẩm Bích Thấm vừa bước xuống xe ngựa, vành mắt nàng đã đỏ hoe, sau đó nàng thuận tay nhét một thỏi bạc vào tay người gác cổng.
"Đại công tử đang ở trong phủ, Thẩm cô nương đi theo ta!"
Nhìn thấy vành mắt của Thẩm Bích Thấm đỏ hoe, người gác cổng kia cũng hiểu được chắc chắn Thẩm Bích Thấm đã gặp phải chuyện gì đó, cộng thêm bạc nàng cho hắn ta đúng là không ít nên người gác cổng cũng thoải mái mà lập tức mở cửa, dẫn đường cho Thẩm Bích Thấm.
"Thấm nha đầu, sao ngươi lại đến đây?" Vừa nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đến, Quý đại công tử nghỉ ngờ hỏi.
"Quý thúc, lần này thúc phải giúp ta. Ta, ta thật sự không còn cách nào nữa mới đến cầu xin thúc giúp đỡ." Nhìn thấy Quý đại công tử, Thẩm Bích Thấm lập tức quỳ xuống, nước mắt cũng theo đó mà túa ra.
"Thấm nha đầu, ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói."
Thấy dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm, Quý đại công tử nổi lòng trắc ẩn, hắn ta vội bước lên phía trước đỡ Thẩm Bích Thấm: "Nha đầu, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Quý thúc, chuyện là thế này..."
Thẩm Bích Thấm lau nước mắt, sau đó mới kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra với Quý đại công tử.
Lúc này Thẩm Bích Thấm rơi nước mắt là thật nhưng tình cảm thì nửa thật nửa giả, vì nàng trong hình hài của một đứa bé, sau khi gặp phải chuyện này, nếu biểu hiện được vẻ bất lực, luống cuống thì có thể khiến người ta sinh lòng trắc ẩn. Trong vô thức người yếu luôn lấy được nhiều cảm thông và sự giúp đỡ của người khác hơn, cũng có thể giúp cho chuyện này có xác xuất thành công cao hơn. "Lại có chuyện như vậy?”