Chương 426: Là Tên Súc Sinh
Chương 426: Là Tên Súc SinhChương 426: Là Tên Súc Sinh
Ra khỏi phủ, Thẩm Bích Thấm cũng không vội vàng quay lại chỗ người nhà mình mà đi đến nhà Trương sư phó, nàng chưa quên Trương sư phó đã từng nói với nhị công tử nhà ông ấy là lính canh ngục.
Tư ngục ty quản lý mọi việc trong ngục giam, bình thường muốn phạm nhân có thể sống tốt trong ngục giam đều phải chuẩn bị ổn thỏa trước, cách tốt nhất hiện nay chính là ra tay từ chỗ trưởng quan tối cao, đương nhiên Thẩm Bích Thấm sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chuyện lần này liên quan đến chủ bộ một huyện, chỉ sợ sẽ không dễ dàng kết thúc nên Thẩm Bích Thấm nghĩ thời gian ở trong nhà lao sẽ không ngắn.
Thấy Thẩm Bích Thấm tới, Trương sư phó vô cùng nhiệt tình, sau khi nghe thấy mục đích của Thẩm Bích Thấm, ông ấy lập tức dẫn nàng qua gặp Trương nhị công tử, Trương nhị công tử vẫn vô cùng biết ơn Thẩm Bích Thấm, bây giờ nghe thấy yêu cầu của Thẩm Bích Thấm, hẳn cũng không nói hai lời đã lập tức đồng ý.
Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện cần thiết, lúc này Thẩm Bích Thấm mới quay về nhà mình, nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai còn phải quay lại huyện Trường Thái, phải nhanh chóng báo kết quả lại cho người nhà mình biết, tránh để họ lo lắng.
Ăn cơm, tắm nước ấm, Thẩm Bích Thấm nghỉ ngơi sớm, sáng sớm hôm sau ăn chút điểm tâm xong, nàng lại thúc ngựa chạy đến huyện Trường Thái.
Lúc đến nơi, sau khi đã nhảy xuống ngựa, Thẩm Bích Thấm cảm nhận được hai chân mình đang run rẩy, hai bên đùi là từng đợt đau nhói, hôm qua và sáng sớm hôm nay nàng đều cưỡi ngựa với tốc độ cực nhanh, lúc này giữa hai chân nàng đều là các vết máu ứ, cũng không biết có phải bị trây da không.
Thẩm Bích Thấm khẽ cắn môi, đứng thẳng người, cố nén cơn đau để có thể đi bằng tư thế bình thường, đang ở trong tình hình thế này nàng không muốn để người nhà lại phải quan tâm mình nhiều hơn, vết thương nhỏ này cũng chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.
"Thấm Nhi đã trở về! Chuyện thế nào rồi?' Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm quay lại, tất cả mọi người đều bước lên, nhìn Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt mong đợi và hỏi.
"Vâng, đã giải quyết xong. Mọi người không cần lo lắng! Quý đại công tử đã đồng ý hỗ trợ con, có lẽ hôm nay lệnh điều về tri phủ cũng sẽ được hạ xuống."
Thẩm Bích Thấm vịn vào cái bàn bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống. Lúc này nàng mới mỉm cười nhìn Lâm Bác Văn hỏi: "Ông ngoại, chuyện hôm qua người đi tìm Lâm Xuân thế nào?"
"Lâm Xuân là một tên súc sinh!"
Lâm Bác Văn còn chưa nói chuyện thì Lâm Chấn đứng cạnh ông ấy đã mở miệng: "Thế mà hắn ta dám mở miệng yêu cầu sư tỷ đến ở với hắn ta một tháng, hắn ta mới chịu hủy bỏ tố cáo sư tỷ phu."
"À, xem ra quyết định của cháu cũng không sai. Lâm Xuân này bẩn thỉu hơn cháu suy nghĩ, đúng là cặn bãt"
Nếu Lâm Xuân kia yêu cầu nương của nàng làm thiếp, ít nhất có thể nói rõ hắn sẵn lòng phụ trách tương lai của Thẩm Lâm thị nhưng hắn lại muốn nương ở với hắn một tháng, loại cặn bã này cho dù có chết cũng chưa hết tội.
"Ông ngoại, cháu tin rằng không bao lâu nữa lệnh điều động sẽ được đưa xuống, trước tiên chúng ta cứ về huyện Long Khê mà chờ đợi, nếu như tiếp tục ở lại đây cháu lo lắng Lâm Xuân kia biết tin sẽ thẹn quá hóa giận mà xuống tay với mọi người." Thẩm Bích Thấm nói với Lâm Bác Văn.
"Ngũ nha đầu, Quý đại công tử này thật sự có thể tin tưởng?"
Không phải Lâm Bác Văn không tin cháu gái mình mà vì công tử nhà tri phủ kia là nhân vật cao quý cỡ nào, làm sao có thể tùy tiện ra tay giúp đỡ? Thẩm Lâm thị không hiểu nhưng không có nghĩa là ông ấy cũng không hiểu.
"Ông ngoại, người cứ yên tâm là được!"
Thẩm Bích Thấm nói với Lâm Bác Văn, ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa: "Cháu đã xử lý bên kia rất ổn thỏa, Quý đại công tử tuyệt đối là một người giữ chữ tín.
"Ngũ nha đầu, cháu..."