Chương 427: Cứu Người
Chương 427: Cứu NgườiChương 427: Cứu Người
Thấy được ám chỉ của Thẩm Bích Thấm, trong lòng Lâm Bác Văn cũng giật mình, lúc này ông ấy mới hoàn toàn tin tưởng lời Thẩm Lâm thị nói với mình vào tối hôm qua. Nha đầu này quả nhiên không tầm thường, mà nàng còn thông tuệ hơn Thẩm Lâm thị miêu tả rất nhiều.
"Ông ngoại, đêm dài lắm mộng, hay là chúng ta đi thôi."
Thẩm Bích Thấm nháy mắt với Lâm Bác Văn, sau đó mới nói với mọi người: "Ông ngoại rất quý sách nên mọi người phải cẩn thận lấy đi."
Lâm Bác Văn là tú tài nhiều năm như vậy, không có gì nhiều bằng sách, tuy Thẩm gia đã có thư phòng nhưng ngoại trừ sách mua được bên ngoài ra thì một một bản văn thư lưu trữ cũng không có, thật sự không hề giống thư phòng chút nào, bây giờ có sách của Lâm Bác Văn thì thư phòng cũng có được dáng vẻ nên có của nó rồi.
"Ôi, nha đầu, vất vả cho cháu rồi. Đi thôi! Chúng ta nghe theo lời của ngũ nha đầu thôi!" Lâm Bác Văn nhìn kỹ Thẩm Bích Thấm một hồi, sau đó mới thở dài khe khẽ, ông ấy tiến lên xoa đầu Thẩm Bích Thấm, ra lệnh với mọi người.
Tuy không rõ Thẩm Bích Thấm đã giao dịch thế nào với Quý đại công tử nhưng trong lòng Lâm Bác Văn vẫn hiểu được chắc chắn nàng đã trả một cái giá rất đắt, nếu không tuyệt đối sẽ không mời nổi một nhân vật lớn như vậy.
Một đoàn người của Thẩm Bích Thấm vừa bước ra khỏi cổng thành huyện Trường Thái thì một đội bộ đầu cưỡi ngựa chạy ngang qua xe ngựa của họ.
Nhìn thấy đội nhân mã này, mọi người đều kích động nhìn nhau rồi cười lên, họ đều hiểu được những người này chắc chắn sẽ giải Thẩm Thủ Nghĩa về phủ thành, Thẩm Thủ Nghĩa thật sự được cứu rồi.
"Lão sư, người xem, phía trước có phải là một người không?”
Mấy người họ đánh xe ngựa xuôi theo dịch trạm tiến về huyện Lomg Khê, khi đến gần cầu Hổ Độ đã nhìn thấy một người từ xa đang ghé vào bờ sông, cả người đều là máu.
"Nhanh đi qua nhìn thử."
Mọi người giật mình thốt lên một tiếng, sau khi nhìn kỹ xung quanh, xác định không có ai rồi mới vội vàng chạy đến xem thử.
Lúc sắp đến nơi, mọi người nhìn thấy tình hình của người trước mắt thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, toàn thân của người này đều ướt đẫm, tựa như mới từ trong nước bước ra, đáng sợ nhất là trên lưng hẳn có một vết thương dài khoảng năm tấc, da thịt xung quanh vết thương đều trở nên trắng bệch, máu tươi vẫn tuôn không ngừng.
"Còn sống?"
Lâm Chấn bước đến gần, lật người qua, sau khi thăm dò thấy hắn vẫn còn thở mới khẽ gật đầu với mọi người: "Cứu hay không cứu?"
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ gương mặt hắn ta, đó là một thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi, dáng người hơi mập nhưng đường nét trên gương mặt thì cực kỳ tỉnh xảo, môi hồng răng trắng, cộng thêm y phục lộng lẫy trên người, có thể dễ dàng biết được thiếu niên này là một thiếu gia có cuộc sống an nhàn, sung sướng.
"Thấm Nhi, chúng ta cứu hay không cứu?" Lúc cần đưa ra quyết định, tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Cứu." Nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên, lời thiên sư Dung Phác Thực nói đã vang lên bên tai nàng một lần nữa, Thẩm Bích Thấm nhíu mày, sau cùng nàng vẫn gật đầu.
Cho dù thiếu niên này có lai lịch thế nào, chờ sau khi hắn khỏe lại lập tức đưa hắn đi là được, cũng không quá phiền phức. Hơn nữa với mối quan hệ hiện tại giữa nàng và Quý đại công tử, người bình thường cũng không thể làm tổn thương nhà nàng, cần phải biết rằng sau lưng Quý phủ là còn có một Trấn Viễn hầu phủ.
"Ngũ muội, muội mau đến xem, ở đây còn có một xe chứa mấy vật vô cùng kỳ lạ, không biết có phải của hắn hay không?" Vừa rồi Thẩm Bích Thấm lo xử lý đơn giản cho vết thương của thiếu niên, Thẩm Kỳ Viễn ở bên kia đã lên tiếng gọi nàng.
"Đấn ngay đây."