Chương 459: Nhận Tội
Chương 459: Nhận TộiChương 459: Nhận Tội
Thẩm Thủ Nghĩa, nếu như có khả năng, bọn họ thật sự muốn cắn nuốt hắn để trút đi nỗi hận trong lòng.
"Vương bộ đầu, ngươi lập tức dẫn người tiến hành điều tra." Đương nhiên tri phủ sẽ không để ý đến tâm trạng của mấy người bọn họ lúc này, ông ấy lập tức ra mệnh lệnh đối với Vương bộ đầu đang đứng chờ một bên.
"Đại nhân, không cần phải tra xét, ta nhận." Vương bộ đầu còn chưa hành động, thì Lâm Minh đã mang vẻ suy sụp cúi đầu nhận tội.
"Nhận tội là tốt nhất, cũng có thể khỏi bị đau khổ da thịt."
Tri phủ nhàn nhạt gật đầu, sau đó lập tức đập đường mộc mạnh một lần xuống bàn nói,'Chiếu theo hình luật é luật lệ Nam Minh ) thì người có hành vi tham ô, cấu kết cùng với người khác cùng nhau tham ô sẽ bị tước bỏ quan phẩm, chịu phạt tám mươi trượng và nhận hình phạt treo cổ. Lâm Minh thuộc cửu phẩm chủ bộ, được nhận lương bổng của triều đình, nay làm trái pháp luật phải bị phạt 80 trượng, phán xử hình phạt treo cổ, hành hình sau mùa thu, thu hồi tất cả tiền tham ô sung vào công quỹ để làm đường xácho người dân."
Từ đây, thế lực của Lâm phủ đã bị một lưới bắt hết.
"Trọng Thành, chúc mừng, chúc mừng!"
Thấy mấy người Thẩm Thủ Nghĩa đi ra thì mọi người đều tiến lên chúc mừng, Thẩm Đại Võ và Lâm Chấn còn cùng nhau nâng Thẩm Thủ Nghĩa lên xe ngựa.
Sau khi tạm biệt các vị hương thân, Thẩm Bích Thấm lập tức theo Thẩm Thủ Nghĩa về lại Hồi Xuân Đường trước, tuy rằng đã có bộ y khám bệnh cùng chữa trị nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn như cũ không được yên tâm.
Khi đến y quán, nghe Trần Đại Phu chuẩn bệnh thì mọi người mới biết được Thẩm Thủ Nghĩa đã phải chịu vết thương có bao nhiêu nghiêm trọng.
Trên người có vô số vết roi, trước ngực còn có vết cháy to ước chừng bằng một bàn tay lớn, da thịt nhăn lại, còn vết máu mờ mờ, bộ dạng dữ sợ này khiến đôi mắt của mọi người không nhịn được đỏ lên.
Nhìn Thẩm Thủ Nghĩa thương tích đầy mình, thì vành mắt của Thẩm Bích Thấm không nhịn được đỏ lên, trong nòng nảy lên một cỗ tức giận ngập trời, nàng không nói thêm lời nào liền xoay người đi ra khỏi y quán.
"Thấm Nhi, con muốn đi đâu?' Thấy Thẩm Bích Thấm muốn ra ngoài, Thẩm Lâm thị vội vàng lên tiếng dò hỏi, nhưng Thẩm Bích Thấm lại như là không nghe thấy, vẫn thẳng tắp đi ra ngoài.
"Nương, chắc hẳn là ngũ muội thây thương thế của cha nên tâm trạng không tốt, con đi ra cùng muội ấy, người không phải lo lắng."
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn hiện lên một suy tư gì đó trong mắt, nên sau đó lập tức trấn an Thẩm Lâm thị rồi cất bước đi ra ngoài.
"Tứ ca, huynh về đi."
Sau khi ngồi trong xe ngựa mới thuê, Thẩm Bích Thấm nhìn Thẩm Kỳ Viễn đang ở xa tiến đến nhàn nhạt nói,'Huynh khuyên thế nào cũng vô dụng, trong lòng muội đã quyết rồi."
Cho dù là vì chuyện bà ngoại qua đời, thanh danh của ông ngoại bị liên lụy, hay là Thẩm Thủ Nghĩa bị trọng thương thì nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho tên Lâm Xuân bại hoại kia.
"Ai nói huynh đến là khuyên muội."
Không để ý tới lời Thẩm Bích Thấm nói, Thẩm Kỳ Viễn leo lên xe ngựa, sau đó nói với người đánh xe/Ði nha phủ."
"Sao huynh biết muội muốn đi nha phủ." Thẩm Kỳ Viễn nói khiến cho Thẩm Bích Thấm hơi sửng sốt, rồi có chút nghỉ hoặc mở miệng hỏi.
"Ta cũng chỉ là không muốn để tên Lâm Xuân kia sống quá sung sướng thôi."
Thẩm Kỳ Viễn nhìn Thẩm Bích Thấm, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười đầy đơn thuần cùng chân thật, cùng lúc nói ra những lời này thật sự là hoàn toàn không phù hợp.
"Tứ ca, muội cảm thấy huynh đã trở nên vô cùng phúc hắc rồi" Thẩm Bích Thấm nghiêm túc nói.
"Như nhau, như nhau thôi." Thẩm Kỳ Viễn lộ ra một hàm răng trắng, nhưng khi cười nụ cười vẫn phúc hậu và vô hại như cũ.