Chương 460: Đến Đại Lao
Chương 460: Đến Đại LaoChương 460: Đến Đại Lao
Lắng lặng nhìn thiếu niên vẫn như trước mang theo nét trẻ con trước mặt, trong lòng Thẩm Bích Thấm âm thầm cảm thán, sớm biết được Thẩm Kỳ Viễn sau này sẽ không nổi bật gì, nhưng nàng không nghĩ tới tốc độ trưởng thành của hắn so với bản thân nàng đoán còn nhanh hơn.
Nàng nhớ rõ năm ngoái, Thẩm Kỳ Viễn tuy rằng thông tuệ nhưng vẫn là thiếu niên có tâm tư đơn thuần như trước, hiện giờ cũng chỉ qua một đoạn thời gian, không nghĩ đến từ đơn thuần lại biến thành đen tối như vậy.
Học thức quả nhiên là một thứ đáng sợ, có thể làm con người ta trong một khoảng thời gian ngắn mà thay đổi đến long trời lở đất như vậy.
"Thẩm cô nương, ngươi sao tới." Tư ngục của phu nha nhìn thấy sắc mắt Thẩm Bích Thấm không tốt, lạnh lùng bước đi thì nhìn Trương nhị công tử đang tiến lên tiếp đón bằng vẻ mặt nghỉ hoặc, lần kiện tụng này không phải Thẩm gia thắng Sao.
"Nhị công tử, ta muốn gặp Lâm Xuân."
Trong lúc nói chuyện Thẩm Bích Thấm vẫn sắc mặt lạnh như băng, thậm chí còn hiện ra chút sát khí, Trương nhị công tử đã làm trong ngục nhiều năm, đương nhiên là hiểu sâu sắc chuyện này, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Bích Thấm.
"Thẩm cô nương muốn gặp, tất nhiên là không có vấn đề gì." Trương nhị công tử lập tức gật đầu đồng ý, rồi dẫn Thẩm Bích Thấm đi về phía nhà tù.
Nếu nói trước ngày hôm nay hẳn đối với Thẩm Bích Thấm chỉ đơn thuần là cảm kích, nhưng sau khi trải qua sự kiện này xong thì hắn đối với Thẩm Bích Thấm là kính sự từ bên trong, không nghĩ tới một nữ nhân nông gia lại có năng lực đánh thắng kiện viên ngoại cùng chủ bộ, chuyện này không hề bình thường một chút nào.
Thẩm cô nương này tuy là mới hơn mười tuổi, nhưng năm lực không hề nhỏ, chỉ sợ không hề đơn thuần lương thiện như vẻ bề ngoài hiện ra.
Nhà giam là một nơi vô cùng đáng sợ, Thẩm Bích Thấm vẫn luôn biết điều này, nhưng nàng vẫn luôn không biết địa ngục trần gian là như thế nào, thì hôm nay nàng đã tận mắt chứng kiến, một cỗ mùi vị kỳ quái hỗn tạp với nhau khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn.
"Lần đầu tiên cô nương đến đây hẳn là không quen, đây là khẩu trang, người có thể đeo vào."
Thấy Thẩm Bích Thấm vừa mới bước vào trong nhà giam đã lùi một bước chân, người bên cạnh có ánh mắt cực kỳ tốt, lập tức lấy một chiếc khẩu trang trắng sạch sẽ ra, xem ra đây là một chiếc khẩu trang hoàn toàn mới.
Nghĩa đến Thẩm Bích Thấm cũng là một người đặc biệt, giống như một số ít quý nhân, bởi vậy nên nhóm cai ngục vẫn luôn chuẩn bị tốt loại đồ này để tùy thời dùng đến, dù sao đối với bọn họ thì đây cũng coi như là một chuyện lớn.
"Đa tạ"
Thấy chiếc khẩu trang kia là hoàn toàn mới thì Thẩm Bích Thấm mới hơi gật đầu nhận lấy rồi mang lên, Thẩm Kỳ Viễn cũng cùng đi lên, lúc này hai người mới tiếp tục cùng đi vào trong nhà giam.
Trong nhà tù, mỗi phạm nhân đều mặc quần áo vô cùng tả tơi, con gián, con rận cũng không hề kiêng nể chạy qua lại trên người bọn họ, nhưng dường như những phạm nhân kia không có bất cứ cảm giác gì, hai mắt họ vô thần nhìn trên mặt đất, như là người đã chết vậy.
Khi thấy, Thẩm Bích Thấm cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại rồi đi theo phía sau cai ngục, đến chỗ của mấy người nhà Lâm Xuân đang bị giam.
"Ngươi, tiện nha đầu!"
Thấy Thẩm Bích Thấm đến đây thì Lâm Xuân lập tức tiến đến dán người lên cửa nhà giam, duỗi tay muốn bắt lấy Thẩm Bích Thấm, nhưng đã bị cai ngục ở bên cạnh kịp thời ngăn cản lại.
"Lâm đại công tử muốn gặp ta cũng không cần vội, lần này là ta đến để gặp ngươi."
Thẩm Bích Thấm dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lâm Xuân, sau đó quay đều về phía Trương nhị công tử nói,'Ta muốn tìm một nơi yên tĩnh."