Chương 461: Mua Ba Cái Răng
Chương 461: Mua Ba Cái RăngChương 461: Mua Ba Cái Răng
"Thẩm cô nương yên tâm, trước khi người tới, tiểu nhân đã sắp xếp tốt cho người rồi."
Thấy trương nhị công tử nhìn về phía mình thì cai ngục kia lập tức dùng vẻ mặt nịnh nọt tiến lên nói,'Người đâu, áp giải hắn đi"
"Các ngươi muốn làm cái gì, buông bổn thiếu gia ral"
Thấy một đám cai ngục đi vào bắt mình, rồi lại nhìn thấy bộ mặt lạnh băng kia của Thẩm Bích Thấm, đáy lòng Lâm Xuân dâng lên một loạt cảm giác sợ hãi, vì vậy hắn ta kịch liệt giãy giụa không muốn cùng tên cai ngục kia rời đi.
"Bộp...
Chỉ là khi Lâm Xuân vừa giấy giụa vài cái thì cai ngục bên cạnh đã dùng một cây gậy đánh vào bụng hắn, Lâm Xuân lập tức đau đến mức quỳ xuống, để mặc cai ngục dẫn hắn đi.
"Xuân nhi, các ngươi định làm gì, cho dù chúng ta hiện giờ đang là tù nhân nhưng các ngươi cũng không thể tự mình dùng hình được." Thấy Thẩm Bích Thấm muốn dẫn Lâm Xuân đi thì vẻ mặt Lâm Phú vô cùng phẫn nộ hét lớn về phía Thẩm Bích Thấm.
"A, Lâm viên ngoại đúng là hiểu được không ít, đáng tiếc bản thân mình lại chưa từng tuân thủ, nếu không hẳn là cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay."
Thẩm Bích Thấm quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phú nói,'Lâm viên ngoại cứ yên tâm, ta cũng không phải là ngươi, cũng sẽ không vì hai người sắp chết như các ngươi mà làm ảnh hưởng đến tính mạng quý giá của mình."
"Ngươi..." Nghe xong lời Thẩm Bích Thấm nói, Lâm Phú lập tức bị nghẹn đến một câu cũng không thể nói ra được.
Hiện giờ ông ta cũng chỉ là một tù nhân, ông ta cũng không có năng lực để ngăn cản được hành động của Thẩm Bích Thấm, bây giờ ông ta cũng chỉ là một con phượng hoàng bị vặt trụi lông, còn không bằng gà, nên ai cũng có thể dẫm một chân lên hắn, đúng thật sự là báo ứng.
"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì!"
Lập Xuân lập tức bị cai ngục dẫn vào một phòng hành hình, nơi này các nhà tù khá xa, xung quanh là muôn hình muôn vẻ các hình cụ, khi nhìn thấy Lâm Xuân lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thất sắc.
"Muốn làm gì sao?"
Thẩm Bích Thấm ngồi xuống ghế mà cai ngục đã chuẩn bị cho mình, thần sắc nhàn nhạt từ từ mở miệng nói,'Ta nhớ rõ Lâm thiếu gia từng nói muốn nhổ hết răng của ta, và ta lại càng nhớ rõ ta đã trả lời, ta nhớ kỹ chuyện này."
Nghe được lời Thẩm Bích Thấm nói, những tên cai ngục kia lập tức tự giác đem Lâm Xuân trói chặt ở trên ghế.
"Không, Thẩm... Thẩm cô nương, ta cầu xin ngươi, ta biết sai rồi, ngươi đại nhân đại lượng tha cho tat"
Thấy trên mặt Thẩm Bích Thấm không hề có một tia vui đùa nào thì Lâm Xuân lập tức sợ hãi đến mức mặt tái nhợt đi, đồng thời lớn tiếng cầu xin Thẩm Bích Thấm.
"Biết sai rồi?"
Thẩm Bích Thấm nhìn Lâm Xuân hơi mỉm cười, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Xuân chậm rãi nói;Sớm biết có ngày hôm nay thì cũng phải nhìn lại bản thân mình của trước đây, lúc ngươi dùng trọng hình với cha ta có từng suy nghĩ đến cảm giác của cha ta không?” "Thẩm cô nương, đồ đều đã chuẩn bị xong, ngươi muốn dùng như thế nào?”
Những cai ngục ở đây đã sớm đã quen với những trường hợp như thế này, vì vậy nội tâm của họ khá vặn vẹo, đối với chuyện này có ham thích khác lạ, tất cả đều có vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
"Ừm."
Đối với những cai ngục không coi trọng mạng sống của con người này, Thẩm Bích Thấm không hề có chút hảo cảm nào, nàng liền dùng ánh mắt lạnh nhạt đưa cho người cai ngục một thỏi bạc, nói,Vốn dĩ hắn là người sắp chết, ta không muốn mệnh của hắn, ta chỉ mua răng của hẳn, ba cái là đủ rồi."