Chương 462: Ngây Thơ Hay Lạnh Lùng
Chương 462: Ngây Thơ Hay Lạnh LùngChương 462: Ngây Thơ Hay Lạnh Lùng
"Ai u a, hôm nay xem như nhìn thấy đại gia chân chính, ba lượng bạc, đừng nói một hàm răng thối của hắn, mua cả mạng hẳn còn đủ."
Đôi mắt của tên cai ngục trong nhà giam tối tăm dường như có thể nhìn thấy ánh sáng xanh mờ nhạt, cho bạc vào miệng cần một cái, sau đó nói với một cai ngục bên cạnh: "Chương Tử, ngươi chơi giỏi nhất, ra tay cho Thẩm cô nương xem đi."
"Vâng vâng..."
Thấy những cai ngục cầm dụng cụ hành hình, cười dữ tợn đi tới, Lâm Xuân cắn chặt răng hoảng sợ giãy giụa, nhưng vừa giãy giụa hai cái, cằm đã bị cai ngục trực tiếp tháo ra, vô lực gục xuống.
"Tới bây giờ còn muốn phản kháng, thật là ngây thơ."
Quản ngục kia hừ lạnh một tiếng, tiếp theo lại có hai người đi lên, ôm chặt lấy đâu Lâm Xuân, dùng sức bẻ ra sau, đem miệng của hắn phơi bày hết cỡ trước mặt quản ngục.
"Băng..."
Ngay sau đó, từng tiếng hàm răng bị bẻ gãy vang vọng trong phòng tra tấn cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lâm Xuân.
Khi Thẩm Bích Thấm nhìn thấy Lâm Xuân bị bẻ gãy chiếc răng đầu tiên, máu tươi phun trào, nàng trực tiếp quay đầu đi, không xem hình ảnh đó nữa, đôi tay nắm chặt, chỉ cảm thấy trong dạ dày sông cuộn biển gầm.
Nàng quả nhiên vẫn không thể nào thích ứng với cảnh tượng như vậy, cũng may khẩu trang có thể che dấu biểu tình của nàng, chỉ lộ ra cặp mắt trâm tĩnh đến dọa người. Trương Nhị công tử nhìn biểu hiện của Thẩm Bích Thấm, trong lòng âm thầm tán thưởng, hẳn quả nhiên không có nhìn lâm, Thẩm cô nương sau này chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.
"Thẩm cô nương, được rồi, răng đều nhổ sạch sẽ, hắn lại hôn mê rồi, cô có muốn kiểm tra không?"
Lâm Xuân không biết đã ngừng kêu thảm thiết từ khi nào, Thẩm Bích Thấm chỉ biết không bao lâu sau, quản ngục đã tươi cười nịnh nọt đi đến thuật lại tình hình cho Thẩm Bích Thấm.
"Không cần, ta tin tưởng quản ngục, không làm phiền quản ngục nữa." Thẩm Bích Thấm vấy vẫy tay, lập tức đi ra khỏi phòng tra tấn, lúc này dáng vẻ của Lâm Xuân thê thảm cỡ nào, nàng không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được.
Bước chân của Thẩm Bích Thấm rất nhanh, đi thẳng ra khỏi nhà giam, nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ mới cảm thấy thân thể ấm áp một ít. Nếu một người ở trong một nơi như nhà giam trong một thời gian dài, tính khí của người đó thực sự rất dễ bị vặn vẹo và bị đồng hóa.
"Ngũ muội, muội không sao chứ?" Trên xe ngựa, Thẩm Kỳ Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Thẩm Bích Thấm, lo lắng hỏi.
Lúc này Thẩm Bích Thấm đã tháo khẩu trang trên mặt xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi môi mất hết huyết sắc, Thẩm Kỳ Viễn có thể cảm giác được tay Thẩm Bích Thấm còn hơi run rẩy.
"Không sao đâu ạ, muội nghỉ một chút là ổn"
Thẩm Bích Thấm mỉm cười lắc đầu với Thẩm Kỳ Viễn, nhưng biểu hiện của Thẩm Kỳ Viễn vượt xa dự đoán của nàng, vừa rồi nàng quá căng thẳng nên bỏ qua Thẩm Kỳ Viễn, bây giờ thấy hắn hình như cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
"Cùng lắm chỉ là nhổ răng, thủ đoạn của nãi nãi đối với chúng ta còn ác hơn nhiều."
Dường như là nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn khẽ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt, thuần phác đáng yêu không nói nên lời.
Nhưng có ai biết, thiếu niên nhìn như hồn nhiên vô hại trước mắt này, vừa rồi chính là vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười trong veo, bình tĩnh xem xong toàn bộ quá trình hành hình, đôi mắt cũng chưa chớp một cái.
"Phu nhân, không hay rồi, không hay rồi, lão gia... Lão gia kiện tụng thua rồi, tính cả thiếu gia và biểu thiếu gia đều bị phán tử hình, sau mùa thu sẽ xử quyết." Một gia đinh ra ngoài tìm hiểu tin tức vẻ mặt hoảng loạn, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào thông báo.
"Ngươi nói cái gì... Nghe gia đinh kia nói xong, Lâm phu nhân trừng lớn hai mắt, mềm nhữn ngã xuống.
"Phu nhân, phu nhân!" Lâm phu nhân ngất xỉu, đám nha hoàn và bà tử xung quanh lập tức loạn lên, tay chân luống cuống đỡ lấy người.