Chương 463: Hối Hận Cũng Đã Muộn
Chương 463: Hối Hận Cũng Đã MuộnChương 463: Hối Hận Cũng Đã Muộn
"Phu nhân, không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều người tới, nói là tới tính sổ với lão gia, còn có rất nhiều người tới nói muốn rút vốn đầu tư, lấy lại cổ phần thuộc về bọn họ." Lại một gia đỉnh khác hoảng loạn chạy vào.
"Mấy tên khốn tâm địa độc ác chó tha này, quản gia đâu, quản gia đâu!" Nghe gia định nói thế, Lâm thiếu phu nhân và nha hoàn đỡ Lâm phu nhân, vẻ mặt phẫn hận chất vấn chúng hạ nhân.
"Phu nhân, quản... Cả nhà quản gia đều không thấy đâu, đồ đạc trong phòng cũng không thấy." Một nha hoàn nhẹ nhàng nói.
"Cái gì!"
Nghe vậy, Lâm thiếu phu nhân cảm thấy trước mắt tối sâm, cả người lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, quản gia là người có thâm niên cao nhất trong Lâm gia, không ngờ lại là người đầu tiên chạy trốn.
"Tìm được rồi, tìm được rồi!"
"Người ở đây đâu, Lâm thiếu phu nhân, ai trong các ngươi có thể làm chủ, lão phu tới đây để chấm dứt hợp đồng rút vốn, lão phu cũng mang theo tiền bồi thường vi phạm hợp đồng."
"Đúng vậy, ngươi mau lấy sổ sách ra đây, chúng ta lập tức đối chiếu và kết toán sổ sách."
Nhìn thấy Lâm thiếu phu nhân, những nhóm thương nhân đều nôn nóng tiến lên thúc giục Lâm thiếu phu nhân, không để vào mắt Lâm phu nhân té xỉu bên cạnh.
"Chẳng lẽ các ngươi không thấy bây giờ nương của ta đang bị ngất xỉu sao, cha chồng của ta vừa xảy ra chuyện, các ngươi liền vội vã phủi sạch quan hệ, các ngươi là con người sao?" Lâm thiếu phu nhân tức giận đỏ mặt.
"Thiếu phu nhân ngươi đừng nói nhiều, nhanh chóng cho chúng tôi một công đạo đi, bằng không đừng trách chúng tôi dùng sức mạnh!" Những thương nhân đó vẻ mặt hờ hững, căn bản không muốn nghe Lâm thiếu phu nhân, vô nghĩa, lạnh lùng ngắt lời Lâm thiếu phu nhân.
Nhìn khuôn mặt khả ố của những thương nhân trước mặt, Lâm thiếu phu nhân cảm thấy vô cùng phẫn uất, những người này bình thường vì chuyện làm ăn mà nịnh bợ nàng, cũng tặng rất nhiều trân châu bảo bối. Không ngờ lúc này trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách, tất cả đều thay đổi khuôn mặt.
"Lâm Xuân hại muội muội ta chết thảm, hôm nay ta phải phá hủy Lâm phủ để báo thù cho nàng!"
"Lâm Phú cưỡng chiếm đất đai của nhà yêm, khiến nhà yêm tan cửa nát nhà, yêm cũng tính là một phần trong đó, yêm cũng phải phá bỏ Lâm phủ!"
Bên trong những thương nhân hợp tác cùng tranh chấp với Lâm thiếu phu nhân, bên ngoài một đám bá tánh vẻ mặt tức giận mang theo các loại côn bổng trực tiếp xông vào Lâm phủ, bắt được người thì đánh, nhìn thấy đồ vật thì cướp, xuống tay không chút lưu tình.
"Chạy mau đi, những người này điên rồi!"
Thấy các bá tánh chạy vào phủ hành hung, ý nghĩ đầu tiên của những gia đỉnh nha hoàn không phải là bảo hộ chủ tử mà là từng người giải tán, về phòng thu dọn đồ đạc rồi chạy trốn. Cây đổ bầy khỉ tan, tường đảo mọi người đẩy.
Trong một ngày ngắn ngủn, bên trong Lâm phủ ngoài Lâm phu nhân và Lâm thiếu phu nhân, không còn một bóng người, phủ đệ cũng là một mảnh hỗn độn.
Hơn nữa, không có đương chủ, mấy nữ nhân như Lâm phu nhân đối với việc kinh doanh là dốt đặc cán mai, những thương nhân đó hợp mưu động tay chân ở sổ sách, gia sản Lâm phủ to như vậy bị chia cắt không còn một miếng, mấy người Lâm phu nhân cũng không thể ở lại ngôi nhà, tất cả nhà đều bị những thương nhân đó đem đi gán nợ.
Nhìn ngôi nhà đã sống mấy chục năm, Lâm phu nhân và Lâm thiếu phu nhân đeo một tay nải nhỏ đều rơi lệ đầy mặt, khóc thương tâm muốn chất.
Trong lòng vừa căm hận vừa hối hận, hận những thương nhân hợp tác trở mặt vô tình, hối hận nếu trước kia bà dạy dỗ Lâm Xuân thật tốt, không phóng túng cưng chiều hắn, Lâm phủ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đáng tiếc, lúc này hối hận đã muộn.