Chương 470: Trái Ý Nhau
Chương 470: Trái Ý NhauChương 470: Trái Ý Nhau
"Khụ, ông ngoại, ý tưởng này của người đúng thật là không tồi, nhưng trước hết có thể nghe cháu nói một câu không?” Thẩm Bích Thấm ho nhẹ một tiếng rồi nhìn Lâm Bác Văn bất đắc dĩ nói.
"Được, ngũ nha đầu, cháu nói đi." Lâm Bác Văn gật đầu nói.
"Ông ngoại, chuyện là như thế này, đối với Liên Tiêu, cháu cũng không phải là rất hiểu rõ, vì vậy chúng ta phải thử trước, nếu thành công thì công bố ra ngoài cũng chưa muộn.
Thẩm Bích Thấm chậm rãi nóiCòn nữa, cháu là người của Thẩm gia thôn, nếu chuyện chuối sen này có thể thành, thì cháu muốn chúng ta gieo trồng ở thôn trước, đợi khi người dân ở thôn chúng ta được lợi rồi lại tính tiếp." Nhìn phản ứng của Lâm Bác Văn, Thẩm Bích Thấm biết ông là người chính nghĩa, mang lòng giúp đỡ thiên hạ, nhưng Thẩm Bích Thấm cảm thấy, nàng cũng chỉ là một tiểu nữ tử, không có kế hoạch lớn là cứu vớt thiên hạ như vậy, nàng muốn cho gia tộc của bản thân mạnh lên, như vậy mới có năng lực để khống chế vận mệnh của chính mình.
"Điều này..."
Đối với cách nói của Thẩm Bích Thấm thì Lâm Bác Văn không tán thành lắm, theo như ông ấy nghĩ, hiện giờ gia cảnh của Thẩm gia đã khá tốt rồi, cũng không cần phải phú quý hơn nữa.
"Ông ngoại, tương lai của tiểu sư thúc sẽ có thành công như thế nào, cháu không cần nói thì người cũng hiểu được, ngoài ra cháu còn có hai người ca ca, tương lai của họ cơ bản đều là muốn đi theo con đường làm quan, người biết được muốn bắt tay vào con đường này thì cân bao nhiêu tiền không?" Thẩm Bích Thấm nhìn Lâm Bác Văn vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Thấm Nhi, con đường làm quan cũng không nhất thiết cần có tiền tài, từ trước đến nay chuyện..."
"Ông ngoại có phải người muốn nói với cháu, ngày xưa có rất nhiều học sĩ nhà nghèo cũng được công thành danh toại không?" Lâm Bác Văn còn chưa dứt lời, Thẩm Bích Thấm đã liền mở miệng đánh gãy lời ông định nói tiếp.
"Không sai."
Bị Thẩm Bích Thấm đoán được suy nghĩ của mình thì Lâm Bác Văn nhất thời phản ứng không kịp, nên chỉ có thể gật đầu.
"Điều ông ngoại nghĩ thì cháu đều hiểu, nhưng ông ngoại có nghĩ đến, người như vậy đều là những người vô cùng hiếm có và không có nhiều, phàm là người đó xuất hiện, không phải là đêu được mọi người ca tụng sao?"
Thẩm Bích Thấm nhìn Lâm Bác Văn chậm rãi nói/'Cho dù là tiểu sư thúc hay là hai vị ca ca của cháu, thì hẳn là không có vận khí may mắn như vậy, vì vậy nếu chúng ta có điều kiện cho con đường họ đi thuận lợi hơn, thì sao lại bắt bọn họ phải chịu quá nhiều vất vả để đi lên như vậy?"
Lời Thẩm Bích Thấm nói đã trực tiếp khiếp cho Lâm Bác Văn khiếp sợ.
Thẩm Bích Thấm nói một chút cũng chưa sai, thế nhân tôn trọng đều là những nhân vật anh hùng có xuất thân nhà nghèo hoặc chui từ trong lùm cỏ ra, bởi vì hầu hết người trong thiên hạ đều là con cháu nhà nghèo.
Người như vậy thật sự là quá khan hiếm, đó cũng là nguyên nhân mà khi thiên hạ xuất hiện một đệ tử nghèo thành danh thì sẽ được tung hô, biểu dương khắp nơi nhằm gieo hy vọng cho những học trò nhà nghèo.
Còn trên thực tế, thì con cháu nhà nghèo mà muốn đạt được thành tựu như vậy thì cơ bản đều là chuyện không có khả năng.
Trái ngược lại thì con cháu nhà quý tộc đó, bọn họ không có áp lực về vấn đề kinh tế, sinh ra thì đều đã được nhận những thứ tốt nhất, được đi học nền giáo dục hoàn thiện nhất, thậm chí còn được đi rất nhiều nơi, từ nhỏ cũng đã được tiếp xúc học tập với những đại lão trong quan trường.
Một người là học tập, làm việc sau một cánh cửa đóng kín, một người là uyên bác học rộng hiểu nhiều, khi đem ra so sánh thì chắc chắn là con cháu nhà nghèo dù có luận về kiến thức hay tâm nhìn thì cũng đều kém xa so với người ta, vậy nên họ lấy cái gì mà muốn so sánh? Căn bản là dù có nửa phần cũng không thể so được!