Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 471: Chấn Động

Chương 471: Chấn Động Chương 471: Chấn ĐộngChương 471: Chấn Động

Một thứ càng hiếm lạ thì mới có thể làm càng làm cho người ta tôn sùng, ngưỡng mộ, cho nên những người con cháu nhà quý tộc cũng không phải là không có nhân tài kiệt xuất, mà bởi vì nhân tài thực sự quá nhiều, nhiều đến mức mọi người nhìn thấy cũng thành thói quen chứ không cần phải nói về nó nữa.

Chúng ta chỉ cần suy nghĩ một chút thì liền biết rằng, mỗi con cháu nhà nghèo phải nỗ lực chăm chỉ rất nhiều mới có thể đạt được chức quan, bổng lộc bằng con cháu nhà quý tộc, nên đương nhiên mọi người sẽ †ôn sùng người con cháu nhà nghèo hơn.

Muốn hỏi vì sao ư?

Bởi vì trong mắt mọi người, con cháu nhà quý tộc đạt được chức quan lớn là chuyện đương nhiên, còn con cháu nhà nghèo muốn trở thành quan lớn thì vô cùng khó khăn, nên hắn xứng đáng được mọi người biểu dương.

Chỉ từ đây mọi người có thể nhìn ra, con cháu nhà nghèo muốn xuất đầu được thì có bao nhiêu khó khăn, từ con người, tiền bạc, thời gian, kiến thức, đều là những thứ vô cùng khó khăn với họ, từ xưa đến nay, phàm những người làm được như vậy cũng khá ít ỏi, chỉ có mấy người mà thôi.

"Ông ngoại, hiện giờ chúng ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ đang vật lộn để sinh tồn, chúng ta cũng không phải là thánh nhân, và hoàn toàn cũng không có năng lực để trở thành thánh nhân" Thẩm Bích Thấm nghiêm túc nhìn Lâm Bác Văn nói.

"Ta hiểu ý của cháu, ngũ nha đầu, cháu cứ theo suy nghĩ của mình mà làm đi, không cần phải băn khoăn ý tưởng của lão nhân như ta."

Những gì mà Thẩm Bích Thấm nói đã đánh vào tín ngưỡng bấy lâu nay của Lâm Bác Văn rất sâu, khiến cho ông ấy cảm thấy có chút hoảng sợ, liền xua tay rồi trở về phòng của mình.

Mấy nữ khuyến và Thẩm Lâm thị ai nấy đều một mặt mờ mịt, bởi vì bọn họ nghe cũng không hiểu được ý của Thẩm Bích Thấm, chỉ có mấy người Lâm Chấn vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ, chưa hoàn hồn được lại.

"Ngũ muội, ta hiểu ý muội, ta cũng tán thành cách muội làm."

Thẩm Kỳ Viễn không nhiều lời, chỉ nở một nụ cười tỏa sáng, dịu dàng nhìn Thẩm Bích Thấm.

"Cảm ơn."

Nhìn nụ cười ân cần kia của Thẩm Kỳ Viễn thì Thẩm Bích Thấm có cảm giác vô cùng ấm áp, có người hiểu ý mình, là loại cảm giác vô cùng tốt.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Bích Thấm dẫn theo Phong Ngâm và Hoa Tụng lên trên huyện tiến hành bàn giao lại chuyện trang viên.

Chờ khi khế ước đất đến được tay thì Thẩm Bích Thấm kích động đến mức tay cũng phát run, nỗ lực nhiều như vậy, rốt cuộc đã thực hiện được một bước lịch sử theo kế hoạch rồi, chỉ cần lần này trang viên có thể trồng thành công thì nguồn tài chính của nàng cũng sẽ là một bước nhảy vọt.

Chỉ là, vui vẻ thì vui vẻ, nhưng nghĩ đến số tiền mình cực khổ tích cóp nửa năm liền biến mất thì Thẩm Bích Thấm vẫn có cảm giác đau xót, giao dịch xong thì tiền trong †ay nàng dư lại cũng có có hơn trăm lượng.

"Thẩm cô nương đến rồi, mời đi vào." Nhìn thấy Thẩm Bích thấm thì Trương sư phó vui vẻ vội vàng đưa người vào phòng trong.

"Trương sư phó, lần này ta tới tìm ông là có việc cần nhờ." Thẩm Bích Thấm cũng không có khách khí, sau khi ngồi vào trong nhà thì liền mở miệng hỏi,'Ta mới mua một thôn trang có diện tích khoảng một trăm mẫu đất, xung quanh được bao quanh một vòng tường đất, và cần phải sửa chữa một lần, muốn cao thêm một chút, không biết ông có thời gian không?"

"Tu sửa tường đất sao, đây cũng không phải việc khó, để ta phái người qua đó làm."

Trương sư phó cũng nhẹ nhàng đồng ý, sau đó mới mỉm cười chắp tay nhìn về phía Thẩm Bích Thấm,'Chúc mừng Thẩm cô nương, mới vừa xây xong hợp viện giờ lại có trang viên trăm mẫu đất, tốc độ phát triển này thật đúng là khiến cho ta vô cùng ngưỡng mộ."

"Trương sư phó quá khen rồi."

Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhìn Trương sư phó nói,Không biết Trương sư phó có thuận tiện khởi công luôn không, càng nhanh càng tốt."
Bình Luận (0)
Comment