Chương 477: Bị Bắt Cóc
Chương 477: Bị Bắt CócChương 477: Bị Bắt Cóc
Ngày hôm nay, Tống Nhất Phàm lại đi cùng Thẩm Bích Thấm vào trong thành để tìm mua cửa hàng nữa, nhưng nửa đường thì xe ngựa bị chặn lại bởi một chiếc dây thừng làm xem ngựa theo quán tính mà lao về phía trước. Thẩm Bích Thấm và Tống Nhất Phàm bị văng ra ngoài, rồi ngất đi ngay tại chỗ.
Lúc này, có ba người đàn ông thô kệch xuất hiện, tiến đến gần chỗ Thẩm Bích Thấm. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị ba con linh miêu cắn vào đùi. Sau một hồi giằng co thì một người đàn ông trong số đó ra hiệu cho gã đen gầy trong số đó thử dùng Thẩm Bích Thấm để uy hiếu mấy con mèo này xem có được không.
"Được! Ta thử xem."
Lúc này, gã gầy đen cũng không nghĩ nhiều, gã lập tức rút một con dao găm đặt kề cổ Thẩm Bích Thấm: "Tiểu súc sinh các ngươi dám đến gân, lão tử lập tức giết chết nha đầu này."
"Meo..."
Gã gầy đen này chỉ thử một chút nhưng không ngờ lại có hiệu quả, ba con mèo vừa nhìn thấy động tác này của gã, tuy bọn chúng vẫn gầm gừ tức giận như trước nhưng đã không dám lại gân công kích nữa.
"Mẹ nó, bọn súc sinh này sắp thành tỉnh rồi!" Nhìn thấy biểu hiện của chúng, gã gầy đen kia đã trợn mắt há mồm.
Soạt.
Ngay lúc này đột nhiên một cái lưới lớn đã trùm lên đầu ba con mèo.
"Meo..."
Hoa Lê đứng xa mà phản ứng cũng cực kỳ nhanh, vì vậy nó không bị trùm vào nhưng Quả Lê và Cây Lê đã bị bắt vào, thấy chúng bị lưới lớn vây lại, Hoa Lê lập tức chạy quanh lưới lớn không ngừng kêu to.
"Mẹ nó, thế mà còn sót một con. Các ngươi phối hợp với ta, lão tử không giết được bọn súc sinh này thì sẽ không hết hận!" Một gã áo đen trong số đó nắm một cây gậy nói với hai người khác.
"Được rồi, ngươi so đo với súc sinh làm gì? Thừa dịp con súc sinh kia còn chưa chú ý thì đưa người đi trước quan trọng hơn, nếu có người đến không ai trong chúng ta có thể đi được."
Hai người khác cũng không đồng ý với gã kia, hơn nữa họn họ rất kiêng ky Hoa Lê, họ thật sự rất sợ bị cắn, bây giờ chân vẫn còn không ngừng đổ máu đây này.
"Coi như mạng các ngươi lớn."
Ánh mắt gã thù hận nhìn theo Hoa Lê đang đi quanh lưới một cách lo lắng, gã lập tức ném gậy trong tay mình, đi theo hai người khác kéo Thẩm Bích Thấm về phía rừng, chỉ trong chốc lát trong rừng lập tức vang lên một loạt tiếng xe ngựa chạy rất nhanh.
Dù Hoa Lê thông minh nhưng nó cũng chỉ là một con mèo, nhìn thấy ba người kia kéo theo Thẩm Bích Thấm rời đi, nó đã do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục vòng quanh hai con mèo khác mà kêu lên không ngừng, đồng thời còn dùng miệng cắn xé, lôi kéo tấm lưới lớn.
Lúc Hoa Lê kéo lưới lớn, hai con mèo. bị trùm trong lưới cũng tìm cách chạy trốn, đại khái qua thời gian một nén nhan thì cuối cùng Cây Lê và Quả Lê đã trốn thoát được nhờ sự giúp đỡ của Hoa Lê, thế nhưng lúc này đã không thấy được bóng dáng của sơn tặc đâu nữa.
Rất nhanh sau đó ba con mèo đã tìm đến chỗ Tống Nhất Phàm, bọn chúng kêu †o một trận nhưng phát hiện Tống Nhất Phàm không tỉnh lại, Quả Lê và Hoa Lê cùng ở lại bảo vệ hắn không bị dã thú khác công kích, Cây Lê thì nhanh chóng chạy về tìm ngân lang.
Sau khi tìm được ngân lang, hai đứa chúng nó lập tức tìm đến Mộ Dung Húc.
"Cái gì?"
Nghe tin tức ngân lang truyền đến, sắc mặt Mộ Dung Húc lập tức biến đổi.
"Mộ Dung đại ca, có phải ngũ muội muội đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lúc này hai người Thẩm Trí Viễn đang chuẩn bị ra về nhưng nhìn thấy Hoa Lê rất khác thường kèm theo sắc mặc của Mộ Dung Húc, Thẩm Kỳ Viễn lập tức nhận ra tình hình không đúng lắm, hắn cũng căng thẳng nhìn theo Mộ Dung Húc.
"Cái gì? Ngũ muội muội xảy ra chuyện? Mộ Dung đại ca, đến cùng là chuyện gì?"
Nghe Thẩm Kỳ Viễn hỏi, Thẩm Trí Viễn cũng trở nên căng thẳng nhìn về phía Mộ Dung Húc.
"Vừa rồi, ngân lang nói cho ta biết muội ấy xảy ra chuyện, bây giờ ta lập tức đi xem thế nào." Mộ Dung Húc đeo cung lên lưng, sắc mặt nặng nề nói với hai huynh đệ họ.