Chương 478: Đi Cứu
Chương 478: Đi CứuChương 478: Đi Cứu
"Chúng ta cùng đi đi!"
Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Trí Viễn vừa nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, ba người cùng nhau chạy đến nhà thôn trưởng mượn xe ngựa, sau đó đi theo ngân lang và Cây Lê.
"Meo meo meo.." Vừa nhìn thấy người đến, Hoa Lê và Quả Lê lập tức kêu to và chạy đến.
"Tử Châu."
Thấy Tống Nhất Phàm bị ngã trên mặt đất, Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn lập tức chạy đến, sau khi xác nhận hắn vẫn còn hô hấp mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nhìn hiện trường khốc liệt thế này, trái tim của cả ba đều bị chìm xuống.
"Trước tiên nên đưa hắn đến y quán, hẳn bị thương rất nặng." Mộ Dung Húc đến kiểm tra vết thương trên người Tống Nhất Phàm, hẳn và hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn nhanh chóng đưa Tống Nhất Phàm đến Hồi Xuân Đường.
"Thẩm... Cứu... Thẩm Nhi cô nương."
Mấy người họ vừa đến y quán, Tống Nhất Phàm đã tỉnh lại, hắn kéo tay Mộ Dung Húc, chật vật nói: "Viên Sơn..."
"Lẽ nào Viên Sơn chính là Lâm Xuân?”
Nghe thấy Tống Nhất Phàm nói như vậy, Thẩm Kỳ Viễn thốt lên một cách thất thanh.
"Lâm Xuân" Mộ Dung Húc không hiểu.
"Chuyện là thế này..."
Thẩm Kỳ Viễn kể lại tóm tắt chuyện của Lâm Xuân cho Mộ Dung Húc nghe: "Trước đây không lâu Lâm Xuân đã chạy trốn đến Viên Sơn, chúng ta đã rất cẩn thận, gần đây mỗi lần ngũ muội đi ra ngoài đều mang theo cung tên cũng vì chuyện này, không ngờ vẫn xảy ra chuyện."
"Nếu thật sự là Lâm Xuân, ngũ muội muội đang rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng cứu muội ấy ra." Thẩm Trí Viễn sốt ruột đến mức đỏ ngầu cả hai mắt.
"Không, để một mình ta đi là được, các ngươi ở lại nơi này trấn an cảm xúc của thẩm, nhất định không để họ biết, tránh lo lắng."
Mộ Dung Húc lắc đầu nói: "Nếu thẩm có hỏi đến, các ngươi hãy nói muội ấy đi theo ta ra ngoài là được."
Thấy thái độ của Mộ Dung Húc vô cùng kiên quyết, cộng thêm hắn nói rất có đạo lý nên cho dù còn lo lắng trong lòng nhưng hai người Thẩm Kỳ Viễn vẫn chọn nghe theo lời hắn nói mà ở lại.
Nghe Thẩm Kỳ Viễn nói, Mộ Dung Húc có thể xác định người bắt Thẩm Bích Thấm đi chính là bọn sơn tặc ở Viên Sơn được Lâm Xuân phái đi, sau khi lên ngựa, hẳn lập tức dẫn theo ngân lang chạy về phía huyện thành.
Vừa rồi ngân lang đã cho hắn biết mấy tên sơn tặc kia đã tiến về một con đường nhỏ ở Viên Sơn, con đường nhỏ này rất phức tạp, hơn nữa đã qua một thời gian lâu như vậy chắc chắn bọn chúng đã đi xa, vì vậy bây giờ hắn chỉ có thể lựa chọn con đường xuyên qua huyện thành, thế này mới có thể chặn được chúng trước khi chúng đưa Thẩm Bích Thấm về Viên Sơn.
Quý phủ.
"Nha đầu kia biết được nhất định sẽ rất vui." Nhìn thấy khế nhà trước mắt, khóe môi Quý Hiên Dật không khỏi lộ ra ý cười cưng chiều.
"Chủ tử, có người tên Mộ Dung Húc nói muốn gặp người." Nhưng vào lúc này, giọng nói của Quý Tư Lãnh vã truyền đến từ bên ngoài. "Mộ Dung Húc?”
Quý Hiên Dật hơi nhíu mày, dường như hẳn ta không biết người này nhưng bây giờ đang trong giờ giới nghiêm cấm đi lại vào ban đêm, làm sao còn có người đi lại trên đường.
"Hắn nói chuyện này có liên quan đến Thẩm cô nương." Quý Tư Lãnh nói một lần nữa, nếu không phải chuyện liên quan đến Thẩm cô nương thì hắn ta đã không tùy tiện bước vào thông báo.
"Dẫn hắn vào đại sảnh!"
Quý Hiên Dật không đoán được đó là ai nhưng đối phương đã nói có liên quan đến Thẩm Bích Thấm thì cho dù thế nào hắn cũng không thể không gặp thử.
"Muội ấy bị sơn tặc ở núi Viên đưa đi rồi. Ta cần ngươi dùng quyền hạn của mình giúp ta ra khỏi thành." Quý Hiên Dật vừa đến đại sảnh, hắn còn chưa kịp nói gì thì Mộ Dung Húc đã mở miệng trước. "Ngươi nói cái gì?" Quý Hiên Dật nghe rõ ý của Mộ Dung Húc, hắn giật mình, trực tiếp đứng bật lên.
"Ngươi là ai? Lời ngươi nói có bằng chứng gì?"
Hai mắt Quý Hiên Dật nheo lại một cách lạnh lùng, hắn ta nhìn chằm chằm Mộ Dung Húc, gương mặt người này không được rõ ràng lắm nhưng Quý Hiên Dật có thể đánh giá được người này chính là một cao thủ qua hơi thở quanh người hắn, hơn nữa võ công người này chắc chắn cũng không thua hắn.