Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 479 - Chương 479: Tìm Người

Chương 479: Tìm Người Chương 479: Tìm NgườiChương 479: Tìm Người

Nghĩ đến đây, Quý Hiên Dật giật mình, hôm nay hẳn đã quá sơ xuất, nếu người này có ý đồ xấu, chỉ sợ hắn đã gặp nguy hiểm.

"Cung tiễn trên người muội ấy là do ta làm, người bắt muội ấy đi có thể là Lâm Xuân."

Vẻ mặt của Mộ Dung Húc vẫn thờ ơ như trước nhưng bàn tay lại nắm chặt vào nhau đã làm bại lộ tâm trạng của hắn ngay lúc này không hề bình tĩnh: "Muội ấy bị bắt đi gần hai canh giờ rồi."

"Ngươi chính là Mộ Dung ca đại thúc trong miệng nha đầu kia?"

Nghe vậy Quý Hiên Dật mới tin tưởng hắn, tuy nhiên trong lòng hắn lại âm thâm cảnh giác vì hắn không ngờ bên cạnh nha đầu kia còn có cao thủ ẩn núp như vậy.

'Ừm' Nghe Quý Hiên Dật nói tiếng đại thúc, trong vô thức Mộ Dung Húc đã nhíu mày nhưng hẳn vẫn gật đầu: "Ngươi cho muội ấy một bộ ám tiễn hoa mai."

"Tư Lãnh, lập tức truyền lệnh xuống, toàn bộ thân vệ xuất động, tiến về Viên Sơn diệt phỉ!"

Nghe nói như vậy cũng chính là Quý Hiên Dật đã hoàn toàn tin lời Mộ Dung Húc, vì người biết được sự tồn tại của ám tiễn hoa mai không nhiều.

Trong nháy mắt trái tim của Quý Hiên Dật như rơi xuống đáy cốc, sắc mặt hắn trở nên lạnh giá, hai tay nắm chặt vì phẫn nộ. Đạo tặc Viên Sơn? Người của bản công tử, các ngươi cũng dám động vào, thật sự quá †o ganl

"Vâng!"

Biết lần này Quý Hiên Dật thật sự nổi giận, Quý Tư Lãnh trả lời một tiếng rồi lập tức xuống dưới sắp xếp. Một lát sau, Mộ Dung Húc và Quý Hiên Dật đã dẫn theo một trăm thân vệ võ trang đầy đủ, xuất phát cực nhanh. Nhìn thấy có một nửa trong số các thân vệ kia có trang bị súng thì ánh mắt Mộ Dung Húc nhìn về phía Quý Hiên Dật trở nên thâm sâu hơn.

Từ nòng súng, thuốc súng, cò súng, đầu ngắm, chuôi súng tạo ra súng, có thể nói đây còn là súng đạn kiểu mới nhất.

Lúc sử dụng sẽ thông qua việc đốt ngòi lửa, bóp cò kéo ngòi lửa đến chỗ thuốc súng và ép chặt, mượn lực nổ của thuốc súng khiến chì trong súng được bắn ra làm nhân mã của kẻ thù bị thương nhanh chóng.

Bởi vì chế tạo nó hơi khó khăn nên nó rất hiếm thấy nhưng một nửa số thân vệ ở đây của Quý Hiên Dật lại được trang bị loại súng thế này, có thể thấy được thực lực của Quý Hiên Dật rất mạnh. Bởi vì có Quý Hiên Dật ở đây nên lệnh cấm đi lại vào ban đêm kia cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, một đội người ngựa cứ như thế mà không có chút trở ngại nào đã ra khỏi thành, nhanh chóng tiến về phía Viên Sơn.

Nhưng người tính không bằng trời tình, mọi người còn chưa rời khỏi thành được bao lâu thì đột nhiên trời mưa tầm tã, họ lại không mang theo đồ che mưa nên chỉ có thể tạm dừng tiến lên mà tìm chỗ tránh mưa.

Nhìn thấy trận mưa lớn bên ngoài, căn bản không thể nào biết được phương hướng của trận mưa này. Trú mưa trong đình, Quý Hiên Dật lạnh lùng, đấm thẳng quyền lên bàn đá trước mặt mình, trong chốc lát bàn đá này cũng đã chia năm xẻ bảy.

"Chủ tử, bên này chúng ta không đi được, có lẽ tình hình của Thẩm cô nương bên kia cũng giống vậy, ngài hãy bình tĩnh, chờ cơn mưa nhỏ lại chúng ta lập tức lên đường, cũng sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian." Quý Tư Lãnh thấp giọng khuyên bảo hắn.

"Ta hiểu."

Nghe lời Quý Tư Lãnh, Quý Hiên Dật hít vào một hơi thật sâu, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, tuy nhiên trong mắt vẫn đầy lo âu như trước.

"Trận mưa này thật sự không đúng lúc."

Gương mặt Mộ Dung Húc vẫn thản nhiên như trước nhưng đôi lông mày cau chặt lại đã vạch trần cảm xúc thật lúc này của hắn. Nếu cơn mưa này vẫn một mực không tạnh, hắn sẽ không thể dựa vào khứu giác của ngân lang tìm được Thẩm Bích Thấm, quả thực đã khó khăn càng khó khăn hơn.

"Ưm" Thẩm Bích Thấm bị mùi thịt thơm phức cực kỳ mê người khiến phải tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, nàng lập tức cảm thấy cả người mình đau đớn dữ dội, đặc biệt là mắt cá chân trái vẫn đau nhói. Thẩm Bích Thấm biết chân trái mình đã bị thương nhưng nàng không rõ vết thương này có bị thương tổn đến xương cốt hay không.
Bình Luận (0)
Comment