Chương 480: Tỏ Vẻ Đáng Thương
Chương 480: Tỏ Vẻ Đáng ThươngChương 480: Tỏ Vẻ Đáng Thương
Từ từ mở mắt ra, nàng nhìn thấy ba người ngồi phía trước cách vị trí của nàng khoảng hai trượng, tất cả đều để trân mà ngồi vây trước một đống lửa nướng đồ ăn, mùi thơm này chính là mùi thịt nướng.
Thẩm Bích Thấm quan sát một lượt ở bốn phía, nàng biết được bản thân mình đang ở trong một sơn động, cúi đầu nhìn thấy cả người mình đã bị buộc chặt bởi dây thừng, nếu đến lúc này nàng còn không biết mình đang trong hoàn cảnh gì, quả thực chính là kẻ ngu rồi.
Thẩm Bích Thấm nghĩ đến Lâm Xuân trước tiên, bởi mấy hôm trước nàng đã được Trương sư phó cho người đưa tin rằng Lâm Xuân đã chạy thoát. Những gã này có thể là sơn tặc ở Viên Sơn.
Thẩm Bích Thấm cẩn thận nhìn kỹ ba gã trước mặt mình, nàng có thể xác định trong số này không có Lâm Xuân thì mới yên tâm. Cho dù thế nào, chỉ cân còn chưa đụng phải Lâm Xuân, tạm thời nàng vẫn còn an toàn.
Thẩm Bích Thấm ép bản thân phải tỉnh táo lại, bắt đầu tìm cách thoát thân, rất nhanh sau đó nàng phát hiện hai tay của mình bị kéo ra sau lưng nhưng không bị buộc.
Trong lòng nàng không ngừng cảm thấy vui mừng, theo bản năng nàng dùng tay phải đụng vào tay trái, quả nhiên ám tiễn hoa mai được giấu trong tay áo cũng không bị phát hiện. Thẩm Bích Thấm âm thầm cảm thấy may mắn, nếu những gã này buộc chặt tay nàng lại thì ám tiễn đã bị phát hiện mất rồi.
Thấy ám tiễn không bị lấy đi khiến Thẩm Bích Thấm yên tâm, vì vậy nàng càng trở nên bình tĩnh hơn và bắt đầu tính toán. Đối phương có ba người, mà ám tiên hoa mai này có đến sáu cái, chỉ cần biết lợi dụng cơ hội nàng sẽ có cơ hội chạy thoát thân.
"Mẹ nó, cái thời tiết mắc toi này đến bao giờ mới tốt lên được."
Một gã gây đen trong số đó ném miếng xương trong tay mình vào trong màn mưa, sau đó lại nhìn đến cái bắp chân đã phải băng bó của mình thì tức giận mắng: "Mấy con mèo kia thật hung dữ, thịt ở cái chân này của ta suýt nữa đã bị cắn sứt, đau chết lão tử rồi."
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
Một gã cao gây khác cũng vô cùng phiền muộn, nhìn cái chân băng bó của mình, nói: "Ngươi nói xem, chúng ta chạy đường xa đã không dễ dàng gì, làm sao lại đụng phải chuyện thế này?"
Nghe cuộc đối thoại của hai gã, Thẩm Bích Thấm đoán được mèo mà bọn hắn vừa nhắc đến chính là đám Hoa Lê của nàng. Còn về chuyện vì sao ba gã này đều để trần, hẳn là bọn hắn đã dùng áo xé thành vải băng bó cho vết thương trên chân mình.
Thẩm Bích Thấm giật mình, không ngờ bọn Hoa Lê lại hung dữ như thế, trước mặt nàng bọn chúng luôn giả vờ mềm mại, đáng yêu. Đúng là biết giả vờ! Khó trách Thẩm Kỳ Viễn luôn muốn nàng dẫn theo chúng khi đi ra ngoài nhưng đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn bị bắt, cũng không biết ba con mèo nhỏ kia thế nào rồi.
Đúng rồi!
Lúc này Thẩm Bích Thấm chợt nhớ ra lúc nàng và Tống Nhất Phàm bị quăng ra khỏi xe ngựa, nhờ Tống Nhất Phàm dùng cơ thể của mình che chắn cho nàng, nếu không nàng sẽ không bị thương nhẹ thế này.
Nhớ đến Tống Nhất Phàm, Thẩm Bích 'Thấm không khỏi lo lắng, tiểu màn thầu kia tuyệt đối không được có việc gì, nếu không nàng sẽ áy náy cả đời.
"Được rồi, đừng oán trách nữa! Đi xem thử nha đầu kia đã tỉnh chưa? Cho nó ăn ít đồ đi, nếu để nó chết thì chúng ta không nhận được một xu nào đâu." Một gã có gương mặt chữ điền nói, gã xé một cái đùi thỏ đang nướng trên lửa đưa sang.
"Ngươi xem nha đầu kia mới mười tuổi, làm thế nào mà chọc vào mấy tên sơn tặc ở Viên Sơn kia?" Gã đen gầy nhận lấy cái đùi thỏ, cầm thêm ấm nước bên cạnh mình, nói.
"Ngươi quản nhiều việc như vậy làm gì? Chúng ta chỉ cần bắt người đổi bạc là được, không cần quan tâm mấy chuyện không liên quan đến chúng ta!" Gả mặt chữ điền tức giận đạp gã gầy đen kia.
"Ta chỉ cảm thấy một cô nương còn nhỏ như vậy cũng quá đáng thương rồi!" Gã gầy đen bị đạp một đạp cũng không tức giận, gã vừa câm đồ vừa làu bàu đi về phía Thẩm Bích Thấm.