Chương 482: Cơ Hội Tốt Đây Rồi
Chương 482: Cơ Hội Tốt Đây RồiChương 482: Cơ Hội Tốt Đây Rồi
Thẩm Bích Thấm đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cơn choáng váng đã ập đến, mắt trở nên mơ màng.
Nguy rồi! Đây là...
"Rầm"
Một giây sau, ý thức của Thẩm Bích Thấm đã lâm vào một vùng tối, cơ thể nghiêng ngả, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Ngươi hạ dược nha đầu này rồi sao?" Thấy Thẩm Bích Thấm đột nhiên ngã xuống như vậy, gã gầy đen nhìn gã có gương mặt chữ điền, gấp gáp hỏi.
"Yên tĩnh."
Gã có gương mặt chữ điền phun ra hai chữ rồi không nói gì nữa, hắn dựa lưng vào cách đá rồi nhắm hai mắt lại.
Trận mưa này rơi suốt một đêm, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mưa mới nhỏ lại.
"Mưa đã nhỏ lại, lập tức xuất phát!" Thấy mưa đã nhỏ, Quý Hiên Dật lập tức dẫn người tiến về phía Viên Sơn.
"Mưa tạnh rồi, mau dậy đi thôi!"
Thấy mưa đã tạnh, gã mặt chữ điền đánh thức hai gã khác, sau đó đưa theo Thẩm Bích Thấm tiếp tục đi về phía Viên Sơn.
Đến khi Thẩm Bích Thấm tỉnh lại lần thứ hai nàng phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe ngựa, đương nhiên đây chính là chiếc xe kéo, đường núi cực kỳ xốc nảy, khiến cơ thể Thẩm Bích Thấm đã đau đớn càng thêm khó chịu.
"Tỉnh rồi? Uống nước không?' Thấy Thẩm Bích Thấm đã tỉnh lại, gã gầy đen đưa ấm nước đến gần nàng, hỏi.
"Đói." Thẩm Bích Thấm lắc đầu, từ chối uống nước, nàng nhớ được hôm qua mình uống nước xong mới bị bất tỉnh.
"Ăn cái này trước đi!" Thấy Thẩm Bích 'Thấm không muốn uống nước, đối phương cũng không miễn cưỡng, ném cho nàng một cái bánh cứng.
Thẩm Bích Thấm thật sự rất đói, không nói hai lời nàng đã gặm bánh ngay, tuy bánh này rất cứng và khô nhưng nàng không dám mở miệng uống nước.
Vừa ăn bánh Thẩm Bích Thấm vừa vụng trộm đánh giá bốn phía xung quanh mình, nàng chưa từng đến Viên Sơn nên không thể nhận ra hoàn cảnh xung quanh, cũng không hiểu tình hình cụ thể.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Thấm cố gắng lấy cảm xúc, sau đó vành mắt đỏ ửng, nàng nhìn gã cao gầy đen kia hỏi một cách yếu ớt: "Ta có thể hỏi các ngươi muốn đưa ta đi chỗ nào không?”
"Viên Sơn." Trong mắt gã gầy đen lộ vẻ không đành lòng nhưng cuối cùng hắn vân lắc đầu xua đuổi ý nghĩ này đi.
"Sơn tặc ở Viên Sơn, hu hu, các ngươi muốn đưa ta đến chỗ sơn tạc ở Viên Sơn." Thẩm Bích Thấm nghe xong nước mắt đã lách tách rơi xuống, nhìn cực kỳ đáng thương.
"Người còn dám khóc nữa lão tử chặt ngươi ra, ngươi có tin không?" Gã mặt chữ điền vẫn một mực nằm ngủ nhưng lúc này gãc giận trừng mắt nhìn Thẩm Bích Thấm nói.
"Ta cứ khóc, ta cứ khóc, ta, ta đến Viên Sơn rồi không phải sẽ chết ngay sao?” Lần này Thẩm Bích Thấm không hề có ý dừng khóc mà nàng còn muốn khóc lớn tiếng hơn.
"Dùng vải đen bịt miệng nó lại!" Gã có gương mặt chữ điền tức giận ra lệnh cho gã gầy đen.
“Hu hu, đừng bịt! Ta không khóc, hu hu, ta không khóc nữa..."
Nghe thấy vậy, Thẩm Bích Thấm lập tức dùng hai tay tự bịt miệng mình lại, giọng nói run rẩy.
"Hừ.' Thấy Thẩm Bích Thấm cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, gã có gương mặt chữ điền mới tiếp tục nhắm mắt lại.
"Đại, đại thúc, ta sắp chết rồi, ngươi có thể nói cho ta biết ta còn có thể sống được bao lâu không?"
Thẩm Bích Thấm sợ hãi nhìn thoáng qua gã có gương mặt chữ điền, sau đó mới kéo ống tay áo của gã gầy đen, cẩn thận hỏi.
"Bây giờ chúng ta đang ở Viên Sơn, sơn trại còn cách đây không đến năm dặm nữa." Cuối cùng gã đen gầy vẫn động lòng trắc ẩn, hắn nhỏ giọng nói cho Thẩm Bích Thấm biết.
"Hu hưu..." Nghe nói như vậy, Thẩm Bích Thấm cũng không nói thêm gì nữa, nàng chỉ ôm đầu gối, vùi đầu, khóc lên.
Nhưng trong lòng thì âm thầm sốt ruột. Tuyệt đối không thể đến sơn trại.
Thẩm Bích Thấm thoáng giật chân mình, nàng phát hiện chân mình vẫn đau như thế, xem ra vết thương này không nhẹ nhưng hiện tại nàng không thể quản nhiều như vậy, chỉ có thể liều mạng.
Thẩm Bích Thấm ngẩng đầu nhìn, lúc này gã đen gầy cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, gã mặt chữ điền còn phát ra những tiếng ngáy, mà gã bên ngoài đang đánh xe cũng phải chăm chú nhìn đường vì đường núi khó đi.
Cơ hội tốt đây rồi.