Chương 483: Đến Chậm
Chương 483: Đến ChậmChương 483: Đến Chậm
Thẩm Bích Thấm âm thầm cảm thấy may mẫn, xem ra trên đường đi nàng luôn tỏ ra yếu đuối mới khiến bọn hắn đều buông lỏng cảnh giác.
Thẩm Bích Thấm chậm rãi sờ đến cơ quan ám tiễn trên cánh tay mình, đôi mắt luôn tinh khiết, trong trẻo, vô hại nhưng lúc này đã giăng một tầng sương lạnh giá, u ám mà lạnh lẽo, nang hơi khẽ nâng tay trái lên, nhắm ngay bắp đùi của gã đen gầy trước mặt mình,
Ba gã này không phải quá độc ác, cộng thêm trên suốt đoạn đường đi này gã gầy đen cũng không tệ với nàng, vì vậy nàng cũng không muốn giết chết họ nhưng nàng bắt buộc phải khiến bọn hắn mất đi năng lực hoạt động, vì vậy đắp đùi chính là vị trí công kích thích hợp nhất, khoảng cách gần thế này, lực sát thương của ám tiễn càng cao.
"Vèo!"
Tiếng tên bắn ra xé gió, một mũi tên nhỏ màu bạc đã nhanh chóng bắn đến chỗ gã gầy đen.
"Phốc."
Gã gầy đen này căn bản không hề đề phòng, sau khi bị ám tiễn bắn trúng, mũi tên tiếp tục xuyên qua da thịt gã, máu bắn ra lập tức biến mất giữa những cây cỏ.
"Ap"
Cơn đau đớn đột nhiên công kích khiến gã đen gầy kêu lên thảm thiết.
Thẩm Bích Thấm không nương tay, nàng lập tức đẩy gã xuống xe ngựa, sau đó khi gã có gương mặt chữ điền còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một mũi tên nữa đã được bắn ra, khoảng cách rất gần, mũi tên nhỏ lập tức xuyên qua bắp đùi gã gương mặt chữ điền. Trong mắt Thẩm Bích Thấm vô cùng thờ ơ, nàng nhanh chóng đến gần đẩy gã mặt chữ điền xuống xe ngựa, sau đó lập lại động tác với gã cao gầy.
Ám tiễn nhắm rất chuẩn, lực bắn mạnh, tuy gã cao gầy đã có đề phòng nhưng gã vẫn không thể tránh thoát được sự công kích của ám tiễn, thế là gã thét lên một tiếng rất thảm rồi ngã xuống mặt đất.
Thấy ba gã này đều đã mất đi năng lực hoạt động, Thẩm Bích Thấm lập tức giữ chặt dây cương, quay đầu ngựa phóng xuống núi.
"Tiếng gì vậy?"
"Sao bên kia lại có xe ngựa? Mau đi xeml"
Thẩm Bích Thấm vừa đánh xe ngựa còn chưa chạy được bao xa thì một đám sơn tặc cầm theo cũng tiên, đao đã kéo về phía nàng từ bốn phương tám hướng. Lúc này Thẩm Bích Thấm vừa nhớ đến nơi này cách sơn trại còn chưa đến năm dặm, tất nhiên đã nằm trong khu vực dò xét cực kỳ gay gắt, vừa rồi tiếng ba gã kia kêu lên thảm thiết đã làm kinh động đến đám sơn tặc này.
"Thẩm Bích Thấm, ngươi không còn đường trốn nữa, cuối cùng ngươi cũng rơi Vào tay ta."
Lúc này một gã đàn ông với gương mặt lạnh lùng, băng giá rút tiễn từ sau lưng mình ra, đúng là Lâm Xuân.
Vừa nhìn thấy Lâm Xuân, trong nháy mắt tim Thẩm Bích Thấm như rơi xuống đáy cốc.
"Thế nào rồi?" Đội người ngựa của Quý Hiên Dật đã chạy đến Viên Sơn.
"Chúng ta đã đến chậm."
Lúc này, đột nhiên Mộ Dung Húc mở miệng nói: "Muội ấy đã bị kéo lên núi rồi." "Làm sao ngươi biết?"
Nghe vậy Quý Hiên Dật không khỏi nhíu mày, hắn ta nghỉ ngờ nhìn Mộ Dung Húc, trong giọng nói không che giấu nổi sự nghỉ ngờ.
"Tin hay không thì tùy ngươi, chúng ta cáo biệt ở đây." Mộ Dung Húc cũng không nhiều lời giải thích, nói xong hắn đã lập tức phóng lên ngựa chạy như bay về phía Viên Sơn.
Ngân lang đã mang tin tức Thẩm Bích Thấm xuất hiện ở Viên Sơn nhưng lại không có cách nào xác định được nàng đã rơi vào tay Lâm Xuân chưa, vì vậy hắn phải lo nghĩ cách tìm cơ hội cứu Thẩm Bích Thấm.
Ngay lúc này Mộ Dung Húc cảm thấy cơn tức giận của mình đã đủ phá hủy mảnh đất trời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình tức giận như thế, chỉ cân nghĩ đến Thẩm Bích Thấm có thể bị tra tấn, bị tổn thương thì tim hắn đã đau đớn như bị dao cắt.
Dường như hẳn đã hiểu ra được điều gì đó nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được điều đó, Mộ Dung Húc chỉ biết rằng bản thân hắn không muốn Thẩm Bích Thấm xảy ra chuyện gì, hắn muốn Thẩm Bích Thấm vẫn vui vẻ trước mặt hắn như trước đây.