Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484: Rơi Vào Nguy Hiểm

Chương 484: Rơi Vào Nguy Hiểm Chương 484: Rơi Vào Nguy HiểmChương 484: Rơi Vào Nguy Hiểm

"Người này thật vô lễ!" Quý Tư Noãn nhìn theo hướng Mộ Dung Húc đã rời đi, không cam lòng nói.

"Chủ tử, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Quý Tư Lãnh nhìn Quý Hiên Dật chờ chỉ thị.

"Nơi này là địa bàn của bọn sơn tặc Viên Sơn, người bình thường đương nhiên không dám lên núi. Ngươi lập tức dẫn người đến xung quanh đây hỏi thăm thừ có nhìn thấy một nữ tử bị đưa lên núi không."

Quý Hiên Dật cau mày ra lệnh cho Quý Tư Lãnh, sau đó hắn nhìn Quý Tư Noãn nói: "Tư Noãn, ngươi dẫn theo vài người lên núi, bắt một kẻ còn sống trở về, tiện thể lát nữa dẫn đường cho chúng ta lên núi.

"Vâng!"

Quý Tư Lãnh và Quý Tư Noãn đồng thời nhận lệnh, ngay sau đó họ xuất phát làm việc mình được giao.

"A, nha đầu kia lại có ám tiễn..." Ba gã bắt cóc Thẩm Bích Thấm ngã trên đất, không ngừng rên rỉ thảm thiết.

"Không ngờ nha đầu kia vẫn luôn giả vờ, thật sự đáng giận!" Gã đen gầy cắn răng nghiến lợi nói.

"Đau chết lão tử rồi! Lần này thật sự thiệt thòi, đã không lấy được bạc còn bị thương đầy mình thế này." Gã áo đen vô cùng buồn bực nói.

"Bạc cái rắm! Hôm nay chúng ta có thể xuống núi hay không còn chưa biết đâu?" Gã có gương mặt chữ điền nằm trên mặt đất, vẻ mặt như vô hồn.

Lúc này cả ba gã đều không thể động đậy, trên bắp đùi vẫn không ngừng chảy máu, nếu không được cứu chữa, bọn họ sẽ chết mà không thể nghi ngờ. "Các ngươi nói xem trên núi này có dã thú hung ác nào không? Nghe nói trên núi có rất nhiều sói.

Gã gây đen sợ hãi nói: "Nếu sói đến thì phải làm sao?"

"Hú..."

Gã vừa dứt lời, một tiếng tru bén nhọn của sói đã truyền đến.

Vừa nghe thấy tiếng tru này, sắc mặt của họ lập tức trắng bệch, hoảng sợ đến mức sắp ngất đi rồi.

"Cái miệng quạ đen của ngươi..."

Gã gương mặt chữ điền tức giận trừng mắt nhìn gã đen gầy, nếu không phải gã đang bị thương nặng không thể nhúc nhích thì gã đã đạp chết gã đen gầy kia rồi.

"Vùi"

Chỉ trong chớp mắt, thình lình một con sói lông màu bạc đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, ngân lang vừa nhấc chân trước lên đã lập tức đạp xuống ngực gã mặt chữ điền.

Gã mặt chữ điền bị dọa sợ mà lập tức thét lên, chỉ trong chớp mắt đất ở vị trí hai chân của hắn đã ướt một mảng lớn.

Không chỉ một mình gã mặt chữ điền mà hai gã còn lại cũng vô cùng sợ hãi gào to lên, trong lòng chỉ cảm thấy tuyệt vọng, xem ra hôm nay bọn hắn phải bỏ mạng trong miệng sói rồi.

"Nói! Muội ấy ở đâu?"

Nhưng vào lúc này, một giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh thấu xương từ trên đầu bọn hắn truyền đến.

Nghe thấy tiếng của con người, ba gã này lập tức mở mắt nhìn nhưng cả ba càng giật mình mà nhìn chằm chằm vào ngân lang.

Sao con sói này còn biết nói chuyện?”

"Nói, muội ấy ở đâu?”

Lại là tiếng nói đó truyền đến, lúc này bọn hắn mới phát hiện sự tồn tại của Mộ Dung Húc, thì ra giọng nói này không phải phát ra từ ngân lang.

"Keng!"

"Nói!"

Ba gã còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một cây kiếm dài đã đặt trên cổ gã mặt chữ điền.

"Nó, nó chạy, chạy rồi, chúng ta đều bị nó làm cho bị thương, nó chạy rồi."

Lúc này gã mặt chữ điền hoàn toàn mất hết vẻ phách lối trước đó, gã nhắm mắt kêu to.

"“Hừ, phế vật."

Nghe Thẩm Bích Thấm không nguy hiểm đến tính mạng, Mộ Dung Húc thở phào nhẹ nhõm, nhìn ba gã bên dưới, khinh bỉ thốt lên một câu, sau đó không tiếp tục để ý đến bọn hắn nữa mà dẫn ngân lang lên núi tìm người.

"Chủ tử, đã điều tra được, trước đó không lâu đúng là có ba gã gã và một cô nương đánh xe ngựa lên Viên Sơn." Quý Tư Lãnh đã dẫn người về, vẻ mặt lo lắng nói.

"Chủ tử, kẻ này xem như một tiểu đầu lĩnh trong sơn trại, thuộc hạ đã thẩm tra, hắn ta nói Thẩm cô nương đã bị đưa lên sơn trại." Lúc này Quý Tư Noãn thở hồng hộc đưa một người trở về, căng thẳng nói.

"Cái gì? Nha đầu kia thật sự đang ở trên núi?"
Bình Luận (0)
Comment