ĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 486: Tìm Đến
ĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 486: Tìm ĐếnĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 486: Tìm Đến
Bốn gã sơn tặc nhìn nhau, trong thoáng chốc tất cả đều không biết phải trả lời thế nào, đúng là đại đương gia chưa từng nói Thẩm Bích Thấm không được ra khỏi viện tử.
"Hừ"
Thẩm Bích Thấm lạnh lùng hừ một tiếng, nàng hất cằm đi ra sau núi, vừa đi vừa âm thầm quan sát hoàn cảnh bốn phía, nàng muốn tìm xem có nơi nào thích hợp cho mình chạy trốn không.
"Thiếu phu nhân, ngài đã đi ra ngoài rất lâu rồi, mau trở về thôi!"
Bốn gã sơn tặc này đã nhìn ra ý đồ của Thẩm Bích Thấm, bọn hắn lập tức bước lên phía trước ngăn nàng lại.
"Hừ, trở về thì trở về. Có gì đặc biệt đâu, một ngọn núi rách nát có gì đáng xeml"
Tuy Thẩm Bích Thấm không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể trở về phòng, những gã sơn tặc này đều tồn tại suy nghĩ giết người không chớp mắt, nếu chọc giận bọn hắn, người chịu tội lại chính là nàng.
"Nói! Cô nương bị các ngươi bắt về hôm nay đang ở đâu?”
Sắc mặt Mộ Dung Húc lạnh lếo, nhìn chằm chằm vào gã đang bị ngân lang giẫm dưới chân, cả người gã đang run lên bần bật.
"Nàng ta đã bị đưa về sơn trại, đại đương gia nói để nàng ta làm phu nhân của thiếu đương gia."
Gã sơn tặc này vừa nhìn thấy răng nanh trắng sáng, lóe lên ánh sáng lạnh giá bên trong cái miệng đã há to như chậu máu của ngân lang, hắn giật nảy mình, không hề giấu diếm mà nói ra tất cả. "Dẫn đường."
Nghe nói như vậy, Mộ Dung Húc nắm chặt hai tay, sát ý trong đôi mắt kia đã biến mất, hắn lạnh lùng nói với sơn tặc.
"Vâng vâng vâng..."
Thấy ngân lang thế này gã sơn tặc làm sao dám chống đối, gã vội vã gật đầu rồi bò lên phía trước dẫn đường.
Quan binh đến! Quan binh đánh đến rồi!"
Mấy gã sơn tặc đột nhiên hoảng loạn chạy vào sơn trại, vừa hô hào vừa chạy vào. phòng chính.
"Quan binh đến thì đến, mấy tên bột nhão đó có gì phải sợ."
Nghe thông báo, tất cả sơn tặc trong sơn trại đều tỏ ra thờ ơ, nhìn gã sơn tặc đang hốt hoảng chạy vào thông báo kia bằng ánh mắt khinh thường.
"Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Đâu phải chúng ta chưa từng giết quan binh?" Một gã sơn tặc khác cũng cười lên một cách sảng khoái, phụ họa theo.
"Không phải, lần này không giống, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã chết, trong tay bọn chúng đều có súng đạn."
Gã sơn tặc này liều mạng lắc đầu, mặt mày đều sợ hãi nói: "Súng này cực kỳ ghê gớm, thuẫn cũng không ngăn được, các huynh đệ chưa kịp đến gần đã bị giết chết rồi."
"Cái gì? Còn có súng?"
"Vậy phải làm sao? Chúng ta chắc chắn không thể đánh lại súng đạn."
"Sao quan binh lại đột ngột kéo đến đánh chúng ta?"
"Đúng vậy! Không phải trước đây đã sợ chúng ta đến mức sắp chết rồi sao?"
Vừa nghe thấy trong tay đối phương có súng, bọn sơn tặc lập tức không còn phách lối như vừa rồi nữa mà đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.
"Súng đạn? Lẽ nào là súng? Không thể nào, nơi nhỏ bé rách nát này làm sao trang bị cho quan binh những thứ kia?" Đại đương gia nghe xong, trên mặt đều lộ vẻ không thể tin, ông ta đã đứng bật dậy khỏi ghế.
"Đại ca, bây giờ nên làm gì?" Bên cạnh ông ta tam đương gia cũng hoảng sợ, những gã sơn tặc này đã từng được chứng kiến sự ghê gớm của súng đạn.
"Sơn trại này là do huynh đệ chúng ta vất vả tạo dựng lên, tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết như vậy."
"Đại đương gia, lẽ nào có liên quan đến tiểu tiện nhân kia?" Lúc này Lâm Xuân bước lên, nhỏ giọng nói.
"Nha đầu kia? Không sail Nha đầu kia quả thực không đơn giản. Vô cùng có khả năng. Ngươi lập tức dẫn nàng ta đến đây." Đại đương gia trầm giọng ra lệnh, sau đó ông ta nói với tam đương gia: "Triệu tập các huynh đệ, chuẩn bị nghênh chiến!"
"Vâng!" Lâm Xuân và tam đường gia đồng thanh trả lời lời và lập tức hành động.
"Đã xảy ra chuyện gì?"