Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487: Dụ Hoặc

Chương 487: Dụ Hoặc Chương 487: Dụ HoặcChương 487: Dụ Hoặc

Ở hậu viện Thẩm Bích Thấm cũng nhận ra động tĩnh ở phía trước sơn trại, nàng đi ra cửa hỏi những sơn tặc kia.

"Không biết." Những sơn tặc kia cũng mờ mịt lắc đầu.

"Không biết còn không mau đi xem thử!" Thẩm Bích Thấm tức giận nói với sơn tặc này.

"Chuyện này..."

Nghe Thẩm Bích Thấm nói, những sơn tặc kia đều lộ vẻ do dự, đại đường gia đã nói, bảo bọn hắn không rời khỏi thiếu phu nhân, dù chỉ là một tấc.

"Thế nào? Ba người trông giữ ta còn sợ †a chạy thoát? Các ngươi vô dụng thế sao?" Thẩm Bích Thấm trào phúng nhìn bọn hắn nói.

"Tiểu tiện nhân như ngươi cũng đừng quá phách lối, !' Một gã sơn tặc trong số đó bị Thẩm Bích Thấm kích thích mà nổi giận, nói xong gã còn muốn bước lên dạy dỗ Thẩm Bích Thấm.

"Được rồi, ngươi bình tĩnh chút! Muốn dạy dỗ nàng ta, sau này vẫn còn nhiều cơ hội."

Một gã sơn tặc khác đã giữ chặt người, sau đó mới nhìn Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nói: "Nếu thiếu phu nhân đã ra lệnh, ta đi xem thử là được rồi."

"Hừ"

Nghe thấy người kia quả thật muốn rời đi, trên mặt Thẩm Bích Thấm vẫn là vẻ ngang ngược như thế nhưng trong lòng nàng không ngừng vui mừng. Cơ hội đến rồi.

"Nữ nhân ngươi đừng quá phách lối..."

Lại thấy dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm, gã sơn tặc vừa rồi muốn dạy dỗ nàng lại nổi giận đùng đùng. Chẳng qua chỉ gả cho một tên ngốc, còn thật sự cho rằng mình trở thành thiếu phu nhân cao quý?

"Ta phách lối đó, ngươi muốn thế nào?"

Thẩm Bích Thấm nói, đột nhiên nàng bước lên phía trước, sau đó nâng khăn trong tay mình lên nhẹ nhàng đảo qua mặt của gã sơn tặc này, đôi mắt quyến rũ nhìn gã, nói: "Ngươi có gan thì chạm vào ta ngay lúc này!"

"Ha ha, thì ra ngươi coi trọng lão tử."

Thấy dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm, trong nháy mắt lửa giận của gã sơn tặc đã biến mất không còn tăm hơi, gã nở nụ cười tà dâm, muốn nắm lấy tay Thẩm Bích Thấm nhưng Thẩm Bích Thấm lanh lẹ tránh đi.

"Ngươi có bản lĩnh thì vào đây!" Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa quay người, dáng người duyên dáng đi vào trong phòng. "Ả này đủ lắng lơ! Huynh đệ có phúc lớn rồi, mùi vị thế nào, ngươi phải nhớ kỹ để lát nữa nói với huynh đệ một tiếng." Hai gã sơn tặc còn lại đều hâm mộ, thọc vào cánh †ay gã nói.

"Được! Đến lúc đó nếu thoải mái thì các ngươi cũng cùng vào!" Trong giọng nói của gã sơn tặc hiện rõ vẻ đã không chờ đợi được nữa, gã lập tức chạy vào phòng Thẩm Bích Thấm vừa bước vào, vừa bước vào đến cửa gã đã bắt đầu cởi đai lưng.

"Đến đây! Đóng cửa! Đến đây!" Thẩm Bích Thấm dùng một tay chống cằm, nằm nghiêng trên giường, vạt áo được vén lên làm lộ ra một bắp chân trắng nõn như ngọc, dáng vẻ mềm mại thế này khiến cả người gã sơn tặc muốn tan thành nước trong nháy mắt.

"Tiểu mỹ nhân, ta đến đây!"

Gã lập tức đóng cửa lại, thế nhưng khi gã vừa quay đầu lại, một mũi tên nhỏ bằng bạc đã tiếp tục xuyên qua giữa trán, gã còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã ngã thẳng xuống mặt đất.

Nhìn gã sơn tặc đã chết trên mặt đất, vẻ mặt Thẩm Bích Thấm vẫn thờ ơ như trước, nàng đứng lên bước đến trước mặt gã. Thẩm Bích Thấm chợt phát hiện trước khi hạ quyết tâm giết người ta nàng hơi run nhưng sau khi giết người xong nàng lại không có chút cảm giác nào.

Nàng không hề có cảm giác buồn nôn hay sợ hãi.

Bước lên trước, nàng vươn tay vuốt đôi mắt đang mở thật to của gã cho khép lại. Thẩm Bích Thấm quay lại thả tóc mình ra, ngồi trên cái ghế đẩu, nàng vừa kêu lên vừa dùng tay lay động chiếc giường.

"Ưm..."

"Ựct"

Tiếng rên rỉ nho nhỏ của nữ tử xinh đẹp, yếu đuối không ngừng truyền ra từ trong phòng, ban đâu còn cố kìm chế nhưng sau đó không còn kiêng nể gì, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn. Nghe thấy tiếng kêu này, hai gã sơn tặc đứng bên ngoài đã miệng lưỡi khô đắng, cả hai đều liên tục nuốt nước bọt, hai chân không khỏi khép chặt lại. "Két..."
Bình Luận (0)
Comment