Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Đánh Hơi

Chương 488: Đánh Hơi Chương 488: Đánh HơiChương 488: Đánh Hơi

Nhưng ngay lúc này, tiếng rên rỉ đột nhiên ngừng lại, một cánh tay trắng nõn như tuyết đưa ra ngoài, những ngón tay như ngọc, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách người ta.

"Ngươi, đến đây!" Lúc này Thẩm Bích Thấm mói từ trong phòng nhô đầu ra, một thác tóc đen nghiêng xuống, ở trên trán có mấy sợi tóc bị mồ hôi làm cho ướt đẫm khiến cả người nàng càng xinh đẹp, mê hoặc hơn.

'Ực"

Thấy Thẩm Bích Thấm nhìn mình, phản ứng đầu tiên của gã sơn tặc này chính là cố gắng nuốt nước miếng xuống, sau đó cả mặt hiện rõ vẻ thụ sủng nhược kinh, hắn chỉ vào mình, nói: "Ta?"

"Ừm, chính là ngươi." Thẩm Bích Thấm liếm cánh môi mình, nàng gật đâu, mỉm cười rất quyến rũ.

"Mỹ nhân, ta đến đây!"

Dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm khiến gã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, lập tức chạy như bay vào phòng trong ánh mắt hâm mộ của gã sơn tặc còn lại, mà tư thế chạy của gã còn rất quái dị.

"Đến đây! Nhắm mắt lại!" Gã vừa bước vào cửa, Thẩm Bích Thấm đã lập tức dùng khăn che lên mắt gã.

Gã đã bị sắc đẹp mê hoặc mà mất đi năng lực suy đoán nên không hề nghi ngờ hay có ý phản kháng, cứ như vậy mà bị Thẩm Bích Thấm dẫn dụ vào trong phòng.

Đợi đến khi cửa phòng bị đóng lại, đương nhiên lại là một trận chiến đấu kịch liệt. Gã sơn tặc còn lại sau cùng đang đứng bên ngoài nghe thấy mà trong lòng ngứa ngáy đến khó nhịn, gã không ngừng nhóm chân nhìn vào trong. Quả thực gã đã trông mòn con mắt nhưng hoàn toàn không phát hiện ra từ đầu đến cuối đêu không nghe thấy tiếng của nam tử.

"Két..."

Cuối cùng, cửa phòng lại được mở ra một lần nữa trong sự chờ mong của gã sơn tặc còn lại bên ngoài, Thẩm Bích Thấm lại nhô đầu tra, ngoắc ngón tay, gọi gã.

Sau một lát, Thẩm Bích Thấm dùng y phục rách của sơn tặc che kín đầu mình từ trong phòng bước ra, vẻ mặt nàng thản nhiên, đóng kỹ cửa phòng, cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi đi ra tiền viện.

"Sao không có ai?"

Chờ đến khi đi đến tiền viện, Thẩm Bích Thấm rất bất ngờ, mọt sơn trại thế này mà không thấy một bóng người.

Nghĩ mãi cũng không rõ, Thẩm Bích Thấm không muốn suy nghĩ nữa, nàng lập tức chạy đến phía trước. "Thẩm Bích Thấm, ngươi đứng lại đó cho ta!" Thẩm Bích Thấm mới vừa chạy còn chưa được bao xa, giọng nói tức giận của Lâm Xuân đã truyền đến từ phía sau.

Ngu mới đứng lại.

Thẩm Bích Thấm cũng không quay đầu nhìn Lâm Xuân, nàng nhấc váy lên, chọn đại một con đường chạy xuống núi, cơn đau dưới chân khiến mồ hôi trên trán nàng tuôn ra không ngừng nhưng nàng cũng không dám dừng lại.

Tất cả mũi tên trong ám tiễn hoa mai đều đã bị nàng dùng sạch, nếu tiếp tục bị bắt, nàng sẽ không còn đường thoát.

"Đuổi theo cho tai"

Thấy Thẩm Bích Thấm muốn chạy trốn, Lâm Xuân lập tức gọi một tiểu đội người ngựa đuổi theo Thẩm Bích Thấm.

"Vị cô nương kia đã bị nhốt trong phòng này." Thẩm Bích Thấm vừa rời đi chưa được bao lâu, Mộ Dung Húc đã đuổi đến sơn trại.

"Két!"

Nghe sơn tặc kia nói, Mộ Dung Húc không nói hai lời đã dùng một chân đá văng cửa phòng, thế nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng thì không khỏi hít vào một luồng khí lạnh.

Xuất hiện trước mắt hắn chính là ba thi thể của nam từ đều bị tiễn xuyên qua giữa trán, máu tươi trào ra.

Mộ Dung Húc khẽ cau mày, rút trường kiếm bên hông mìn ra, vung một kiếm giữa trời, kiếm khí bén nhọn tách đầu cả ba tên này ra thành hai khúc, chỉ trong chốc lát sau những thứ đỏ và trắng lẫn lộn nhiễm đầy trên đất.

"Á...

Gã sơn tặc dẫn đường kia nhìn thấy một màn này đã gào lên một tiếng rồi tiếp tục ngất đi.

"Hoa mai tụ tiền."

Nhặt mũi tên đã nhuốm đầy máu trên mặt đất lên, lông mày Mộ Dung Húc cau chặt lại.

Những gã này đều do nàng giết.

"Ngân lang, có thể tìm được muội ấy không?"

Nhặt ba mũi tên lên, Mộ Dung Húc nhìn ngân lang hỏi, những gã này đã chết rồi, có lẽ nàng không có chuyện gì, chỉ là bây giờ nàng đang ở đâu?

"Hú..."

Ngân lang đánh mùi trong không khí, cơ thể nó hơi động một cái đã nhanh chóng phóng đến tiền viện.

Mộ Dung Húc cũng không quan tâm gã sơn tặc đã ngất đi, hắn lập tức đuổi theo ngân lang, tốc độ của hắn lại không hề kém cỏi hơn ngân lang. "Đau quát”

Trên mặt Thẩm Bích Thấm đã đầy mồ hôi lạnh, lông mày cau chặt vào một chỗ, tuy nàng đã chạy ra khỏi sơn trại trước Lâm Xuân một đoạn nhưng chân nàng đang bị thương, lúc này Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm.
Bình Luận (0)
Comment