Chương 507: Muốn Búi Tóc Thay
Chương 507: Muốn Búi Tóc ThayChương 507: Muốn Búi Tóc Thay
“Huynh thật là!"
Cuối cùng Thẩm Bích Thấm mới bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên nâng Quý Hiên Dật từ từ ngồi dậy, đợi khi ngồi dậy xong thì trán Quý Hiên Dật đã đây mồ hôi lạnh rồi.
"Nha đầu, đem lược đến đây cho ta." Quý Hiên Dật chỉ vào bàn trang điểm nói với Thẩm Bích Thấm.
Lúc này nam tử cũng sẽ cần vấn tóc, bởi vì thiếu gia phú quý cũng có bàn trang điểm của chính mình, đương nhiên bàn trang điểm của Quý Hiên Dật cũng là tỉnh xảo đẹp đẽ quý giá.
Bàn làm bằng loại gỗ đỏ, được khắc hoa, bên cạnh có rất nhiều ngăn tủ nhỏ, điêu khắc long phượng, vô cùng xa hoa tráng lệ, bên phía tay phải còn có một ngà voi quý báu cao nhã. "Của huynh."
Tuy rằng không rõ vì sao Quý Hiên Dật lại muốn lấy lúc này nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn phối hợp đưa đến cho hắn.
"Muội mau lại đây, ta thay muội búi tóc." Khi lấy được, Quý Hiên Dật mỉm cười nói với Thẩm Bích Thấm.
Nghe vậy, đôi mắt Thẩm Bích Thấm hơi co rút lại, nội tâm rung động, trong mắt nhìn Quý Hiên Dật tràn đầy vẻ không thể tin được, chỉ có trượng phu mới có thể búi tóc thay thê tử, huống chi Quý Hiên Dật là thế tử hầu phủ cao quý, tóc của hắn hẳn là vẫn luôn được người khác búi cho.
"Thất thần cái gì, còn không mau qua đây, lần này là lần đầu tiên bản công tử búi tóc cho người khác đấy." Thấy Thẩm Bích Thấm sững sờ, Quý Hiên Dật mở miệng thúc giục nói.
“Nhã An, cảm ơn huynh." Lúc này Thẩm Bích Thấm mới hoàn hồn, nàng lập tức mỉm cười đi đến phía trước người hẳn, rồi lại nắm lấy tay lắc đầu/'Cây trâm này ta nhận, chỉ là tuổi tác của ta hiện giờ còn nhỏ, búi tóc không hợp với lễ nghi."
"Nha đầu, lời này không giống lời muội hay nói."
Ở trong mắt Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm từ trước đến giờ vẫn luôn là người có hành xử khác lạ, những lễ pháp, quy tắc đó đối với nàng là quá gượng ép.
"Có một số việc có thể tùy ý nhưng có một số việc khác không giống như vậy, đương nhiên phải nói theo cách khác."
Thẩm Bích Thấm nói rồi đem cây trâm cho vào hộp gấm,Lần đầu tiên ta búi tóc, sẽ cài cây trâm này lên."
Từ khi thấy được lễ cài trâm của Thẩm Bích Tuyết thì Thẩm Bích Thấm âm thầm coi trong nghỉ lễ này trong lòng, nếu đã trọng sinh, vậy thì nàng muốn hết thảy của bản thân mình đều được hoàn mỹ, đền bù lại những khuyết thiếu của kiếp trước.
"Là ta đường đột."
Nghe Thẩm Bích Thấm như vậy nói, Quý Hiên Dật cũng hiểu được ý của Thẩm Bích Thấm, trên mặt lập tức lộ vẻ có lỗi đối với nàng.
"Sao huynh phải xin lỗi ta, tâm ý của huynh, ta sẽ ghi tạc ở trong lòng, ta thật sự rất vui vẻ." Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng lắc lắc đầu mỉm cười nói.
Đối với Quý Hiên Dật, thiếu gia từ khi sinh ra đã ngậm muỗng vàng này thì tất cả mọi chuyện đương nhiên sẽ có hạ nhân thay hắn làm, vậy mà hắn lại chịu tự tay thay nàng búi tóc, phần chân thành của tình cảm này đương nhiên không cần nói thì nàng cũng biết.
"Nha đầu, ta sẽ chờ đến ngày kia, thay muội búi tóc." Quý Hiên Dật cũng nắm lấy tay Thẩm Bích Thấm, trong mắt tràn đây kiên định nói.
"Ừm."
Hai người coi như cũng đã đính ước, kế tiếp thời gian ở cùng nhau vô cùng ấm áp, mãi đến giờ Dậu, Thẩm Bích Thấm mới có thể cáo từ rời đi.
"Thẩm cô nương, đây là chủ tử muốn †a chuyển giao cho người." Đưa Thẩm Bích Thấm ra khỏi Quý phủ, Quý Tư Lãnh lấy từ trong người ra một chiếc hộp gỗ rồi đưa cho Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm nghi hoặc tiếp nhận rồi mở ra, bên trong là một tờ giấy Tuyên Thành, đợi khi đọc xong nội dung thì Thẩm Bích Thấm vui mừng mở lớn hai mắt "Đây là?
"Ngày ấy Thẩm cô nương đi tìm kiếm cửa hàng, vừa lúc thuộc hạ cũng nhìn thấy, chưởng quầy kia là người gian xảo tham lam, nhưng cũng may là Thẩm cô nương không bị mắc mưu của hẳn."