Chương 508: Không Phải Người Thường
Chương 508: Không Phải Người ThườngChương 508: Không Phải Người Thường
Quý Tư Lãnh mỉm cười nói,'Chủ tử biết được chuyện này thì liền lệnh cho ta đến cửa hàng này mua bằng được, sau khi định giá phòng, còn đóng thuế, thì hết tổng cộng là bảy mươi sáu."
"Bảy mươi sáu sao, giá này đúng thật là tốt, ngày mai ta sẽ giao bạc đến phủ, ngươi thay ta cảm tạ... Cảm tạ hẳn."
Thẩm Bích Thấm cẩn thận đem khế ước nhà cất cẩn thận vào trong hộp, lòng nàng ấm áp đến lạ thường, lần này đúng là Quý Hiên Dật đã giúp nàng một ân tình lớn, hơn nữa giá thanh toán cũng vô cùng hợp với ý nàng.
"Thẩm cô nương khách khí" Thấy Thẩm Bích Thấm vui sướng như vậy thì Quý Tư Lãnh cũng thể bội phục Quý Hiên Dật. Lúc trước hắn nghe nói Quý Hiên Dật muốn thu bạc của Thẩm Bích Thấm thì lại âm thầm muốn rơi cằm xuống đất, sợ Thẩm Bích Thấm sẽ tức giận, không nghĩ tới nàng lại không hề có một chút biểu hiện tức giận nào, mà ngược lại còn vô cùng tự nhiên nhận lấy.
Chủ tử nhà họ đối với Thẩm cô nương quả nhiên là vô cùng hiểu rõ.
"Đúng rồi."
Thẩm Bích Thấm nhận được thứ tốt xong một lúc sau như lại nhớ ra chuyện gì, hai mắt nàng mở lớn nhìn thẳng vào Quý Tư Lãnh, đột nhiên khiến cho người khác không kịp phòng ngừa đặt ra một câu hỏi/'Chủ tử của các ngươi đã từng lập gia đình chưa?”
Quý Hiên Dật năm nay đã mười bảy, nam tử Nam Minh được phát định thành hôn bắt đầu tử mười sáu, đặc biệt là Quý Hiên Dật, người có thân phận đặc thù, Thẩm Bích Thấm nghĩ mình vẫn cần xác nhận lại một chút.
"Chưa... Chưa từng!"
Thấy ánh mắt âm trầm của Thẩm Bích Thấm thì trong lòng Quý Tư Lãnh âm thâm rùng mình, mỗi lời nói đều là theo bản năng buột miệng thốt ra.
"Ừm, vất vả Quý hộ vệ rồi, vậy ta liền cáo từ trước."
Nghe được đáp án, Thẩm Bích Thấm mới vừa lòng gật đầu, hơi thở lập tức khôi phục về trạng thái ôn hòa như ngày thương, trên mặt nở nụ cười mỹ lệ, dường như tất cả những hành động vừa rồi đều chỉ là ảo giác vậy.
"Thẩm... Thẩm cô nương đi thong thả."
Thẩm Bích Thấm xoay người đi, thì một giọt mồ hôi lạnh lập tức rơi từ trên trán Quý Tư Lãnh rơi xuống. Vậy mà vừa rồi hắn lại cảm nhận được một cảm giác áp bách xưa nay chưa từng thấy trên người Thẩm cô nương, loại cảm giác cao quý không thể xâm phạm này không hề thua kém chủ tử của hắn ta chút nào!
Lau mồ hôi lạnh trên trán đi, nội tâm của hắn âm thầm lo sợ không yên, Thẩm cô nương thật sự chỉ là nữ tử nông gia bình thường thôi sao?
Thẩm Bích Thấm vừa về đến nhà thì cũng vừa lúc đến giờ ăn cơm, ăn xong cơm tối, thì Thẩm Bích Thấm mới bưng cơm đi tìm Tống Nhất Phàm.
"Thấm Nhi cô nương." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đến, khuôn mặt tuấn tú của Tống Nhất Phàm lập tức hiện lên ý cười vui mừng.
"Ừm, hôm nay về có chút muộn, đói bụng lắm rồi phải không?” Thẩm Bích Thấm mỉm cười gật đầu, sau đó bưng cơm để vào đầu giường bón cho Tống Nhất Phàm.
"Thấm Nhi cô nương, nghe nói hôm nay ngươi đi đến Quý phủ?”
Nuốt vào một ngụm thức ăn, Tống Nhất Phàm mới hỏi Thẩm Bích Thấm, không biết vì sao, hắn cảm thấy hôm nay Thẩm Bích Thấm có chút không giống ngày thường.
"A, ừ, đúng vậy, làm sao vậy?"
Nghe Tống Nhất Phàm nói, Thẩm Bích Thấm lập tức nghĩ tới Quý Hiên Dật, trong lòng ấm áp, khóe môi không khỏi hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Hóa ra đây là cảm giác yêu đương, chỉ cần tưởng tượng đến đối phương, nội tâm liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào và ấm áp.
"Thấm Nhi cô nương, ngươi..."
Thấy phản ứng của Thẩm Bích Thấm, nội tâm Tống Nhất Phàm không khỏi chấn động, sắc mặt trắng bệch, hắn dường như mơ hồ đoán được cái gì, sau đó năm chặt tay dưới tấm chăn gấm.
"Làm sao vậy?" Thẩm Bích Thấm chớp chớp đôi mắt trong trẻo, nghi hoặc hỏi.....