Chương 51: Quái Thú Xuất Hiện
Chương 51: Quái Thú Xuất HiệnChương 51: Quái Thú Xuất Hiện
Tuy nhiên, người chịu thua cũng chỉ là Hổ Tử và A Phúc, còn Thẩm Ninh Viễn thì chưa nói một câu nào, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Bích Thấm.
"Tam đường ca có một thân mập mỡ thế này chắc chắn không sợ muỗi rồi, tam ca ca, thả bọn họ đi, còn về phần tam đường ca thì kệ huynh ấy ở chỗ này để cho muỗi ăn thêm một chút nữa đi."
Thẩm Bích Thấm nhàn nhạt liếc nhìn về phía Thẩm Ninh Viễn một cái, sau đó liền xoay người nói với Thẩm Kỳ Viễn.
"Nha đầu thúi, muốn tìm đường chết saol"
Ngay lúc đó, dây treo trên người Thẩm Ninh Viễn liền bị buông lỏng ra, Thẩm Ninh Viễn hô to một tiếng rồi lao về phía Thẩm Bích Thấm, ánh mắt hung ác, hung hăng đẩy mạnh Thẩm Bích Thấm một cái.
Thẩm Bích Thấm không nghĩ đến Thẩm Ninh Viễn sẽ cởi bỏ được dây trói, nhất thời không phòng bị nên bị đẩy lùi lại hai bước, một bước chân không vững nên liền ngã trên mặt đất, nàng liền cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể không chịu được liền lật nghiêng lăn xuống dưới.
"Tứ muội muội!" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm lăn xuống dưới núi, Thẩm Kỳ Viễn hô to một tiếng rồi không chút do dự đuổi theo.
"Nha đầu chết tiệt kia, lần này xem ngươi còn..."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm bị đẩy xuống, Thẩm Ninh Viễn đắc ý một trận, nhưng chờ khi hẳn tiến lên vài bước, đi đến chỗ sườn núi kia thì tất cả những lời muốn nói đều bị nghẹn trong họng, cả người ngây ngốc tại chỗ. Lúc này hẳn mới phát hiện hóa ra nơi này không phải là con dốc nhỏ như hẳn tưởng tượng, mà là một chiếc dốc xuống thung lũng không nhìn thấy đáy!
Thẩm Bích Thấm bị va chạm đến đầu óc choáng váng, không phân biệt được phương hướng nào, tốc độ lăn nhanh đến mức cho dù Thẩm Bích Thấm cố gắng nắm lấy khóm cỏ bên cạnh thì cũng không thể ngăn cản được.
Thời điểm Thẩm Bích Thấm muốn ngất xỉu thì đột nhiên phát hiện ra bản thân đã dừng lại, không còn lăn nữa, chỉ là bên dưới cơ thể đột nhiên trống trải, rồi cả người rơi xuống dưới.
"AI"
Cảm giác này làm cho Thẩm Bích Thấm lập tức thanh tỉnh, nàng phát hiện ra tình cảnh của mình hiện tại, cảm giác không trọng lượng này làm cho da đầu Thẩm Bích Thấm tê dại, nhịn không được hét lên.
"Tứ muội muội!"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm lăn xuống dốc rồi rơi vào thâm cốc, Thẩm Kỳ Viễn gào lên một tiếng rồi liều mạng chạy đến ven dốc, hắn còn nghĩ sẽ nhảy xuống với Thẩm Bích Thấm thì có lẽ sẽ cứu được nàng.
Lúc này Thẩm Ninh Viễn đã bị dọa đến choáng váng, nằm liệt ngồi xuống đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, nếu nha đầu bệnh tật kia thật sự chết thì chẳng phải là hắn sẽ phải đền mạng cho nàng hay sao?
"Rầm..."
"Xào xạt..."
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn truyền đến, một con quái vật khổng lồ màu bạc đi từ đáy cốc lên trên, rồi nhanh chóng xuyên qua những tán cây và tảng đá, và nhảy bổ về phía của Thẩm Bích Thấm. "Quái... Quái thú, quái thú phát sáng, quái thú xuất hiện, chạy mau, chạy maul”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thẩm Ninh Viễn cùng hai người đồng học của hắn sợ hãi kêu lớn, quần cũng bị ướt đẫm vì quá sợ hãi, sau đó liền xoay người vừa lăn vừa bò điên cuồng chạy khỏi nơi này.
Nghe mấy người Thẩm Ninh Viễn la lớn, rồi nhìn thấy hàm răng sắc bén trước mắt đang chuẩn bị tới gần cổ mình thì Thẩm Bích Thấm tuyệt vọng nhắm cả hai mắt lại.
Ba người Thẩm Ninh Viễn mang theo chiếc quần dính đầy nước tiểu chạy xuống núi, còn nói tận mắt nhìn thấy quái thú phát sáng, tin tức này cũng khiến toàn dân ồ lên, trước đây cũng từng có một tiểu tử nhà Mai Hồng nhìn thấy, hiện giờ cả ba tiểu tử cùng nhau nhìn thấy thì chuyện chắc chắn là không sai, sau núi thật sự có quái thú! "Quái thú... Thấm Nhi! Tam Lang! Đại Lang, ngươi có nhìn thấy Tam Lang với Thấm Nhi không?”
Đang đứng ở trước cửa nhà liền nghe thấy lời Thẩm Ninh Viễn nói, Thẩm Lâm Thị lập tức tái mặt tiến lên bắt lấy bả vai Thẩm Ninh Viễn điên cuồng hỏi.
"Ăn, ăn, nha đầu bệnh kia đã bị quái thú ăn rồi! Ta tận mắt nhìn thấy, nàng bị quái thú cắn cổ, nha đầu bệnh kia bị ăn thịt rồi! Nãi nãi, cháu sợ hãi, cháu sợ."