Chương 52: Bạc Bẽo Vô Tình
Chương 52: Bạc Bẽo Vô TìnhChương 52: Bạc Bẽo Vô Tình
Nghe được lời Thẩm Lâm thị chất vấn, trong lòng Thẩm Ninh Viễn vừa chột dạ lại sợ hãi, chỉ có thể không ngừng hô to Thẩm Bích Thấm bị ăn, sau đó trực tiếp nhào vào. trong lồng ngực Thẩm lão thái.
Cơ thể to lớn nép vào người Thẩm lão thái gầy yếu run bần bật, đúng là buồn cười không thể nói nên lời.
"Cháu ngoan, cháu trai của nãi nãi không cần sợ, có nãi nãi ở đây, quái thú kia chắc chắn không dám đả thương cháu, vợ lão đại, nhanh chóng mời đại phu đến xem cho Đại Lang." Thẩm lão thái vừa trấn an vừa dẫn theo Thẩm Ninh Viễn vào nhà, đồng thời phân phó cho Thẩm Lý thị.
"Ai, tức phụ đi ngay." Thẩm Ninh Viễn là con trai của Thẩm Lý thị, nên đương nhiên bà ta sẽ không chậm trễ, sau khi lên tiếng lập tức lên xe bò đi lên trấn trên. "Còn phải thông báo cho cha mấy đứa nhỏ, đại bá nương, cháu cầu xin người, trước hết đi xe bò ra đồng giúp cháu, có thể Tứ muội muội còn có thể cứu chữa." Nhìn thấy Thẩm Lý thị khua xe bò muốn rời đi thì Thẩm Bích Tuyết lập tức ngăn xe bò rồi cầu xin nói.
"Tuyết nha đầu, ngươi mau buông ra, kia chính là quái thú đó, bị nó theo dõi làm sao còn đường sống, đi cũng vô dụng! Tam đường ca của ngươi cũng chính là mệnh căn của nhà chúng ta, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao ngươi có thể phụ trách, mau tránh ra." Nhìn thấy Thẩm Bích Tuyết tiến lên thì Thẩm Lý thị không kiên nhẫn hô lên.
"Con nha đầu chết tiệt này, còn không mau tránh ra cho lão nương, cứu cái gì mà cứu, một nha đầu bệnh tật như vậy chết đi thì càng tốt, nếu cháu trai ngoan của ta có chuyện gì xem lão nương có đánh chết các ngươi không." Nghe lời Thẩm Lý thị nói, Thẩm lão thái lập tức cầm gậy trúc chạy ra, thậm chí còn hung hăng mắng chửi Thẩm Bích Tuyết.
"Nãi nãi, Tứ... Tứ muội muội cũng là cháu người... Người, sao người có thể nói như vậy." So với vết thương trên người thì Thẩm Bích Tuyết càng không thể tin được lời Thẩm lão thái mới nói ra, đôi mắt cũng trừng lên vô cùng khiếp sợ.
"Lão nương..."
"Không, không, Thấm Nhi của ta, không, không..."
"Phanh..."
Bên kia, khi nghe thấy Thẩm Bích Thấm bị quái thú ăn thịt, thì cả người Thẩm Lâm thị như bị sét đánh, lắc đầu, ngơ ngác lẩm bẩm vài cầu rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Nương! Nương, người mau tỉnh lại đit"
Nghe được tiếng vang, Thẩm Bích Tuyết kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng chạy lại, ngồi xổm xuống và đỡ Thẩm Lâm thị vào trong ngực, không ngừng kêu lớn, chỉ là hai mắt Thẩm Lâm thị vẫn nhắm nghiền như cũ, giống như là đã chết vậy.
"Nãi nãi, nương cháu ngất xỉu rồi..."
Khi gọi vài tiếng không có tác dụng thì Thẩm Bích Thấm liền đỏ mắt, kinh hoàng kêu Thẩm lão thái, muốn Thẩm lão thái cứu Thẩm Lâm Thị, và gọi Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Trí Viễn ở ngoài ruộng trở về, bây giờ ở nhà chỉ có một mình nàng nên căn bản không có đủ sức lực.
"Hôn mê thì tự kéo về nhà đi, kêu cái gì mà kêu, nếu dọa phải Đại Lang xem lão nương có đánh chết ngươi không!" Nhưng đổi lại Thẩm Bích Tuyết chỉ nhận được là tiếng quở trách tàn nhãn vô tình của Thẩm lão thái.
"Ô ô, nãi nãi, cháu... cháu..."
Nhìn thấy Thẩm Lâm thị đang hôn mê trước mắt, rồi cả huynh muội Thẩm kỳ Viễn không rõ sống chết đang ở sau núi thì Thẩm Bích Tuyết vô cùng thống khổ cùng bất lực, chỉ có thể ôm lấy cơ thể Thẩm Lâm thị ngồi xổm trên mặt đất mà rơi nước mắt.
"Khóc cái gì mà khóc, còn không mau cút đi, không được ở đây đen đủi nhà ta." Thẩm lão thái không kiên nhẫn mắng một câu rồi xoay người đi vào trong, lúc sau thì "Phanh" một tiếng, đóng cửa lớn lại.
"Ô....Ô...
Nghe lời Thẩm lão thái nói, Thẩm Bích Tuyết nhanh chóng che miệng mình lại, rồi cố gắng áp chế tiếng khóc xuống, cả người cũng bởi vì khóc mà run bật lên.
Sau khi bình tĩnh lại thì Thẩm Bích Tuyết căm hận nhìn về phía cửa lớn chủ trạch một cái, trên mặt dần hiện lên một thần sắc kiên định.
Sau khi lau nước mắt, thì lập tức cởi tạp dề ở sau lưng Thẩm Lâm thị xuống, rồi dùng tay giữ lấy nách bà ấy, đứng lên, từng bước từng bước nâng Thẩm Lâm Thị từ sân chủ trạch đi vào trong nhà.