Chương 521: Trừng Phạt
Chương 521: Trừng PhạtChương 521: Trừng Phạt
Tôn Cường vừa nghe thấy đã không nhịn được buồn nôn, điểm tâm mới ăn lúc sáng cũng lập tức phun ra, chỉ ước gì có thể hất bàn tay của Hoa đại nương đang kéo cánh tay mình ra.
"Ồ, thế nào? Bây giờ một phạm nhân chuộc tội lại tự phụ như vậy sao? Mới nói gánh phân mà đã nôn thế này?"
Hoa đại nương lạnh lùng hừ một tiếng, nói bằng giọng khinh bỉ: "Lại dám dẫn sơn tặc vào thôn chúng ta, khinh thường thôn dân chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao? Có nhìn thấy bia đá ở trước cổng thôn chúng ta không? Đó chính là "nghĩa dũng thôn" được hoàng thượng ban thưởng. Thôn của chúng ta chính là thôn làng lợi hại nhất quanh mười dặm tám phương này, đụng vào chúng ta chính là các ngươi không may. Bây giờ ngươi có nôn chết cũng phải gánh hết phân cho lão nương!"
Hoa đại nương nói xong cũng không nói nhảm thêm nữa, bà ấy lập tức kéo người đi về phía ruộng nhà mình. Các cô nương chưa thành gia trong thôn rất xem trọng chuyện nam nữ đại phòng nhưng Hoa đại nương đã là người làm nãi nãi nên rất đương nhiên bà ấy không kiêng ky nhiều như vậy.
Sau đó không những Tôn Cường mà Lưu Trường Phúc và Chu Phát Tài cũng bị các thôn dân lôi đi, còn về chuyện họ sẽ đối mặt với cảnh tượng gì cũng không phải chuyện Thẩm Bích Thấm cần quan tâm.
Ba người họ đã bị các thôn dân dẫn đi, mấy người Thẩm Bích Thấm giúp Lâm Bác Văn bố trí lại một số chuyện trong học đường, sau đó mới lên trấn. Lúc đến trấn hẹn thời gian quay về và để mấy người Thẩm Thủ Nghĩa xuống xe ngựa, Thẩm Bích Thấm tiếp tục đánh xe ngựa chạy đến huyện thành, cửa hàng cần sửa sang thế nào vẫn cân nàng và Trương sư phó thương lượng rõ ràng mới được.
"Ôi...
"Đau chết ta rồi..."
Thẩm Bích Thấm vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của ba người Lưu Trường Phúc, nàng không khỏi nhíu mày nhìn Phong Ngâm.
"Cô nương, người không biết đâu, mấy thẩm trong thôn giày vò người rất hung ác, nào là kéo cối xay, gánh phân, sửa nóc nhà."
Phong Ngâm mỉm cười nói với Thẩm Bích Thấm: "Còn để họ gánh nước, chẻ củi, cắt cỏ heo, tất cả những việc có thể làm đều bắt họ làm, chỉ sợ họ mệt sắp chết rồi."
Trước đó Phong Ngâm vẫn cho rằng ba người Lưu Trường Phúc là những người đáng thương được Thẩm Bích Thấm thu nhận giống như tỷ muội nàng ấy nên bình thường rất quan tâm và giúp đỡ họ. Thế nhưng từ khi nghe nói ba người họ thế mà nối giáo cho giặc, giúp sơn tặc hại thôn Thẩm Gia, sắc mặt nàng đã không còn tốt nữa.
"Còn nữa, lão thái ở nhà chính bên kia là nhẫn tâm nhất, phân heo trong chuồng heo không biết đã mấy ngày rồi, phân chất cao thành đống, bà ta bắt họ phải vào dọn sạch, còn ép họ phải tẩy sạch chuồng heo."
Hoa Tụng cười trên nỗi đau của người khác, nói thêm: "Nhìn thấy cách làm của lão thái bà kia, kết quả là các thẩm khác trong thôn đã học theo, mỗi người đều tranh giành để họ đi dọn chuồng heo nhà mình, nghe nói lúc này còn rất nhiều chuồng heo chờ đợi họ đến tẩy sạch vào ngày mai."
"Nha đầu này, không biết giữ mồm giữ miệng, nói mấy lời này trước mặt cô nương làm gì?" Phong Ngâm tức giận trừng mắt nhìn Hoa Tụng.
"Hì hì, người ta không cố ý. Cô nương, người đừng tức giận với nô tỳ!" Hoa Tụng xinh xắn thè lưỡi, vội vàng kéo ống tay áo của Thẩm Bích Thấm xin tha thứ.