Chương 522: Rong Huyết
Chương 522: Rong HuyếtChương 522: Rong Huyết
"Không giận ngươi, nghe ngươi nói như vậy ta cũng hả giận rồi. Quả nhiên lựa chọn các thẩm kia trừng phạt họ là chính xác nhất." Nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ của ba người kia, trong mắt Thẩm Bích Thấm lóe lên một tia sáng rất tinh ranh.
Ngay từ đầu nàng muốn để ba người này đến thôn chuộc tội cũng chính vì nghĩ đến điều này, bảo nàng kiếm chuyện để trừng phạt họ thì hơi khó khăn, mà các thẩm, các đại nương trong thôn lại không phải đèn cạn dầu, giao cho họ giày vò ba người này tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
"A đúng rồi, còn một chuyện nữa. Tiểu thư, nghe nói Thẩm Bích Lan bên kia đã sinh." Phong Ngâm ở bên cạnh nói.
"Sinh rồi? Là nam hay nữ?" Đôi mày thanh tú của Thẩm Bích Thấm khẽ cau lại, vẻ mặt lạnh lùng hỏi. "Là nam nhưng..."
Phong Ngâm do dự trong chốc lát mới nói tiếp: "Chỉ là Thẩm Bích Thấm đã chết rồi. Nghe nói vì khó sinh, rong huyết."
"Rong huyết?"
Nghe đến đây trong lòng Thẩm Bích Thấm nổi lên một trận run rẩy, sau đó lông mày của nàng lại chíu chặt hơn, im lặng một hồi mới nói: "Các ngươi tiếp tục chú ý, có tin gì thì lập tức thông báo cho ta."
Tuy Thẩm Bích Thấm ác độc, làm nhiều chuyện ác, chết cũng không có gì đáng tiếc nhưng nàng luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Người cổ đại sinh con đúng là rất nguy hiểm nhưng Thẩm Bích Thấm khỏe mạnh, chuyện khó sinh gì đó xảy ra trên người nàng ta khiến Thẩm Bích Thấm không tin chút nào.
"Vâng." Thấy Thẩm Bích Thấm không những không phấn khởi như trong dự đoán mà ngược lại sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn, Phong Ngâm và Hoa Tụng nhìn nhau, sau đó cũng nghiêm túc gật đầu.
"Còn ba người họ, hôm nay cũng xem như cực khổ rồi, ngươi nhớ đưa đồ ăn và rượu thuốc cho họ." Thẩm Bích Thấm nhìn về phía căn phòng đang truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn, nàng lên tiếng dặn dò Phong Ngâm và Hoa Tụng.
"Vâng." Phong Ngâm mỉm cười gật đầu.
"Hừ, cũng chỉ có cô nương thiện lương, mấy kẻ xấu như vậy thì cần gì cho đồ ăn với rượu thuốc."
Hoa Tụng tức giận, bĩu môi nói: "Phải bỏ đói họ mấy ngày mới đúng. Thiệt thòi nô tỳ và tỷ tỷ của mình mấy ngày trước đã tốt với họ như vậy, đúng là uổng công!”
"Được rồi, ngày mai mấy thẩm trong thôn lại tiếp tục xử lý họ, ngươi còn lo cái gì?' Thấy dáng vẻ tức giận của Hoa Tụng, Thẩm Bích Thấm không nhịn được cười lên, vươn tay nhéo mũi nàng ấy.
"Ôi, cô nương, người đừng vuốt mũi nô tỳ nữa!" Hoa Tụng vội kêu to cầu xin tha thứ.
"Ha ha ha..."
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hoa Tụng, Thẩm Bích Thấm và Phong Ngâm nhịn không được mà bật cười.
Ban đêm gió lớn, yên lặng như tờ.
"Két..."
Một tiếng vang lanh lảnh phá vỡ sự yên tĩnh này.
"Nhẹ tay cho lão tử!"
Cửa phòng chậm rãi được đẩy ra, ba cái bóng đen hóp lưng lại như con mèo, rón rén từ phòng phía nam của Thẩm gia đi ra. "Lưu ca, vì sao phải đi vào ban đêm? Ngày mai đi không được sao? Ta thật sự mệt lắm rồi." Chu Phát Tài rất buôn ngủ mà phàn nàn.
"Tên đáng chết nhà ngươi!"
Tôn Cường ở sau lưng tức giận đập lên đầu Chu Phát Tài một cái: "Ngươi chờ đến ngày mai? Ngươi muốn bị mấy ả đàn bà thối kia sai sử nữa sao? Vậy ngươi ở lại mà chờ đi!"
"Ta chỉ nói một chút thôi, ai... Ai muốn ở lại chứ?" Nghe Tôn Cường hỏi, cả người Chu Phát Tài chợt rùng mình, hắn vội vàng lắc đầu không ngừng.
Những ả đàn bà kia đúng là hổ cái, quá đáng sợ! Quá hung dữ!
"Được rồi, im lặng cho lão tử, hai xú nha đầu kia đang ở ngay sát vách." Lưu Trường Phúc quay đầu lại lườm hai người ở phía sau, sau đó mới nhẹ nhàng đi về phía cửa chính.