Chương 533: Lại Chạy Trốn
Chương 533: Lại Chạy TrốnChương 533: Lại Chạy Trốn
Nửa tháng trước, mấy người nhà họ Thẩm đã kiện nhà họ Triệu lên công đường, bởi vì có Thẩm Kim Mai, nhà họ Thẩm từ đầu đến cuối đều chiếm thế thượng phong, nhưng bảy ngày trước, bà đỡ phụ trách đỡ đẻ cho Thẩm Bích Lan đã bỏ trốn, mãi cho đến tối hôm qua mới bị bắt trở lại.
Tinh thần của bà đỡ kia đã mệt mỏi trong những ngày chạy trốn rồi, cho nên không thèm đấu tranh thêm gì nữa, đã kể hết mọi chuyện ra.
Hóa ra là do Triệu lão thái mua chuộc bà đỡ, trong lúc Thẩm Bích Lan sinh con đã cố tình không cứu chữa, khiến cho Thẩm Bích Lan bị rong huyết mà chết, tâm tư của Triệu lão thái cực kỳ độc ác, còn nói rằng nếu như là sinh con gái thì trực tiếp bóp chết, may mà đứa bé này là con trai, cho nên mới còn sống. Vụ án lần này đến đây coi như chính thức kết thúc, cuối cùng Triệu lão thấy bị kết án treo cổ vì tội cố ý giết người, những người khác nhà họ Triệu cũng bị phán lưu đày ba nghìn dặm.
Nghe Phong Ngâm kể lại, trong lòng Thẩm Bích Thấm cảm thấy khá thổn thức, thật sự là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, quanh đi quẩn lại, kẻ ác cuối cùng cũng bị báo ứng.
Bóng đêm như vẩy mực, trăng treo trên trời.
"Mieo..."
Ba con ly miêu Hoa Lê lại nhảy lên bệ cửa sổ nhảy vào trong phòng của Thẩm Bích Thấm.
"Haiz, thật sự là không chịu ngồi yên mà, để ta nghĩ một chút, các ngươi nói xem, lúc này bọn họ muốn dưỡng thương bao lâu đây?" Ôm lấy Hoa Lê, Thẩm Bích Thấm bình tĩnh cười nói: "Những cái bẫy bên ngoài còn sâu hơn cả bẫy ở bên trong đấy, hơn nữa tường rào kia cũng không thấp, sau khi bị thương muốn bò lên cũng rất mệt đấy."
"Đệ xác định là chỗ này chứ?" Ba người đứng ở ven hàng rào, Lưu Trường Phúc nhìn Tôn Cường, xác nhận lại lần nữa.
Chỉ cần nhớ lại cảm giác lần trước rơi vào trong bẫy, da gà da vịt của hẳn lại không nhịn được nổi lên, nếu lại trải qua thêm một lần nữa, có lẽ sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
"Đúng vậy, đệ đã xác nhận rồi, giữa những cái bẫy này đều có một khoảng trống, chính là chỗ này, nếu không để đệ đi thử cho huynh xem."
Tôn Cường võ ngực, sau đó bước nhanh đi qua, quả nhiên, hắn không bị sao cả, mặt đất cũng không có động tĩnh gì. "Làm tốt lắm, ha ha ha, lần này chúng ta khẳng định có thể rời đi rồi!" Nhìn thấy Tôn Cường không xảy ra chuyện gì, trong lòng Chu Phát Tài không khỏi vui sướng nói.
"Phi, cuối cùng cũng không cần bị con nha đầu chết tiệt kia áp bức rồi, đi nhanh lên, đi nhanh lên!"
Trên mặt của Lưu Trường Phúc cũng lộ ra một nụ cười, oán hận nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, sau đó dẫn theo hai người họ trèo lên hàng rào.
"Ha ha ha, rốt cuộc ra tới!"
Ba người cố hết sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng bò qua được hàng rào, nhìn thấy bản thân chỉ còn cách mặt đất 1m, ba người đều không nhịn được nhìn nhau cười †o.
"Đi nào! Nhảy thôi!" Lưu Trường Phúc vui mừng kêu lên, sau đó dẫn theo hai người cùng nhau nhảy xuống đất. "Cuối cùng cũng ra..."
"Âm rầm..."
"Ap"
Chân của cả ba vừa chạm đất, khuôn mặt còn chưa kịp nở nụ cười liền phát hiện mặt đất dưới chân đang bắt đầu nứt ra, sau đó sụt xuống, ba người lập tức ngã thẳng xuống trong tiếng kêu thảm thiết.
"Haiz, sao ba người này vẫn chưa chịu bỏ cuộc vậy?"
Người phụ trách canh gác liếc mắt nhìn về phía tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngoáy ngoáy tai, có chút bất đắc dĩ lắc đầu rồi lại xoay người tiếp tục ngủ.