Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 534: Không Đi Nữa

Chương 534: Không Đi Nữa Chương 534: Không Đi NữaChương 534: Không Đi Nữa

Sáng sớm hôm sau, không có bất ngờ gì xảy ra, ba người Lưu Trường Phúc lê thân thể mệt rã rời nằm ở cửa nhà họ Thẩm, cả người bê bết máu, nếu như không phải hai mí mắt vẫn đang hé mở thì người ta còn cho rằng mấy người đó đã là một cái xác chết.

"Còn sống chứ."

Thẩm Bích Thấm đi đến trước mặt ba người họ, dùng chân đá vào vai của Lưu Trường Phúc, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu lạnh lùng hỏi một câu.

"Sống..." Lưu Trường Phúc gắng hết sức mở miệng, dùng giọng khàn khàn nói ra chữ này.

"Hai người các ngươi thì sao?" Thẩm Bích Thấm nghiêng đầu lặp lại câu hỏi.

"Sống..." Chu Phát Tài và Tôn Cường mím môi, dùng hết sức lực toàn thân để trả lời câu hỏi này.

"Nếu còn sống thì đứng lên đi, ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc trong thôn."

Thẩm Bích Thấm cười nhạo nói, sau đó xoay người đi vào trong nhà nói: "Không ai được phép giúp đỡ bọn họ."

"Ba người các ngươi thật sự xứng đáng mà, uổng công cô nương đối với các ngươi tốt như vậy, cho các ngươi ăn ngon uống ngon, ta thấy mấy người các ngươi chính là con sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa."

Sau khi tức giận mắng ba người họ xong, Hoa Tụng kéo Phong Ngâm đi theo Thẩm Bích Thấm vào nhà.

"Đi thôi đi thôi, làm việc đi."

Người dân trong thôn đều biết ba người Lưu Trường Phúc mặc dù bây giờ đang làm việc miễn phí để tạ lỗi ở trong thôn, nhưng thực chất họ đều là người của nhà Thẩm Thủ Nghĩa, nhìn thấy Thẩm Bích Thấm lên tiếng, mọi người đều lắc đầu rồi vác nông cụ rời đi.

Mà lúc này ý nghĩ duy nhất trong đầu ba người Lưu Trường Phúc chính là: Đây là cái quái gì? Bẫy rập không tốn tiền sao? Vì sao ở đây lại có nhiều bẫy rập thế này?

Bị thương lần này khiến ba người họ phải nằm yên hơn một tháng, mà từ đó trở đi ý nghĩ bỏ đi đã triệt để không còn trong đầu họ nữa.

Ăn cơm trưa xong, ba người ngồi gần bờ sông, hưởng thụ cơn gió chậm rãi phớt qua mặt mình, phần nào giúp cuốn đi cơn nóng của mùa hè.

"Lưu ca, chúng ta thật sự không đi nữa sao?" Tôn Cường gãi đầu nhìn Lưu Trường Phúc nói.

"Không đi." Nhìn đám hài tử chơi đùa dưới sông kia, gương mặt cứng nhắc của Lưu Trường Phúc không hỏi lộ ra nụ cười rất ôn hòa: "Ngươi xem cuộc sống hiện tại tốt biết bao, đây không phải điều chúng ta luôn mong muốn sao? Trước kia đúng là ma xui quỷ khiến mới nghĩ đến chuyện rời khỏi đây."

Tuy người trong thôn sai sử họ vẫn không nương tay nhưng lúc biết họ bị thương thôn dân đã lập tức giảm bớt công việc cho họ, các đại thẩm kia còn đưa cho họ không ít thuốc trị thương.

Cuộc sống yên ổn, chất phác thế này không phải điều họ vẫn luôn mong ước sao? Bây giờ hắn đã hoàn toàn yêu mến cái thôn này, hắn không muốn đi nữa, cho dù đi cũng không thoát.

"Đúng vậy, ở đây được ăn ngon ngủ ngon, ngoại trừ việc không có nữ tử cho đùa nghịch thì cái gì cũng tốt."

Tôn Cường rút một ngọn cỏ bên cạnh mình, dùng ngón tay chà xát hai lân rồi ngậm ngọn cỏ vào miệng, dùng cánh tay làm gối, nằm ngửa trên mặt đất, hắn nói một cách lơ đễnh: "Lưu ca, nha đầu kia quả thật không đơn giản!"

"Ừm."

Nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt mặt sông, Lưu Trường Phúc nhíu mày nói: "Nha đầu kia làm việc quả quyết, não rất linh hoạt, là một nhân vật hiếm thấy."

Chỉ tiếc rằng đó là một nữ tử, nếu đó là một nam tử, trong tương lai tất nhiên có thể trở thành một nhân vật lớn oai phong một phương.

"Lưu ca, huynh nói sau này chúng ta đi theo nàng ta làm việc thì thế nào?"

Đột nhiên Tôn Cường ngồi bật dậy, nhổ ngọn cỏ trong miệng mình ra, hai mắt sáng ngời nhìn Lưu Trường Phúc, nói: 'Cuộc đời này đã từng làm nhiều chuyện nguy hiểm nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng sợ một người như vậy, nha đầu này còn nóng nảy với ta."
Bình Luận (0)
Comment