Chương 535: Thoát Khỏi Kiếp Nạn
Chương 535: Thoát Khỏi Kiếp NạnChương 535: Thoát Khỏi Kiếp Nạn
"Đúng vậy, Lưu ca, ta cũng cảm thấy nha đầu kia không hề tầm thường, tuy mỗi lần đối mặt đều nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt nàng ta nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh tượng hôm ấy nàng ta ra tay với chúng ta, trong lòng ta không tự chủ được mà phát run không ngừng.
Chu Phát Tài cũng nói theo: "Nếu đi theo nàng ta, ta phục."
"Nếu các ngươi đã quyết định như vậy thì sau này biểu hiện tốt một chút! Dùng thành ý khiến nàng ta cảm động."
Lưu Trường Phúc vỗ bả vai Tôn Cường nói: "Nha đầu kia không phải người dễ dàng chấp nhận người khác nhưng nếu có thể lấy được lòng tin của nàng ta thì khác. Các ngươi nhìn Phong Ngâm và Hoa Tụng thì biết, tuyệt đối được nàng ta đối xử rất thật lòng." "Biết rồi Lưu ca. Vậy Lưu ca, huynh dự định thế nào?" Tôn Cường khẽ gật đầu, lúc này hắn mới tiếp tục hỏi.
"Ta.. Ta xem tình hình đã.." Lưu Trường Phúc nói xong, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, lại bắt đầu nhìn mặt sông mà ngẩn người.
Ngay lúc này dường như hắn đang nhìn thấy mặt sông đang từ từ vỡ ra làm hiện lên một gương mặt của một phụ nhân đang cười rất tự nhiên, gương mặt hắn vốn dĩ đang rất bình tĩnh nhưng bỗng nhiên lại trở nên âm u, bàn tay nắm chặt lại, trong nháy mắt đã che giấu vẻ đau khổ vừa hiện lên trong mắt.
"Hôm nay cửa hàng ở huyện thành khai trương, ba người các ngươi theo ta đến đó!" Nhưng vào lúc này, Thẩm Bích Thấm đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng họ.
"Ôi mẹ ơi! Cô... Cô nương đến lúc nào vậy?" Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Thẩm Bích Thấm vang lên sau lưng mình khiến cả ba người đều giật nảy mình, vội vàng đứng lên.
"Vừa tới. Các ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Thế nào? Đang nói xấu ta?" Thẩm Bích Thấm khoang hai tay trước ngực, nghiêng đầu sang một bên, híp mắt đánh giá mấy người này.
"Ha ha, bọn ta làm sao dám chứ? Thẩm cô nương, cô nương nghĩ quá nhiều rồi!" Tôn Cường gượng cười, nói.
"Đi thôi! Còn nữa, trước tiên gọi đám hùng hài tử kia trở về đã, bọn chúng chơi quá xa rồi." Thẩm Bích Thấm không tiếp tục chọc ghẹo họ nữa mà chỉ tay về phía đám hùng hài tử đang chơi dưới sông.
Mấy hài tử sống ở gần bờ sông đều rất có khiếu về bơi lội nhưng sống ở cái thời mà chưa có phao cứu sinh thế này sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huống hồ lúc này đàn gấu con kia đã bơi ra quá xa.
"Ha, được!"
Tôn Cường bơi rất tốt, hắn gật đầu, sau đó lập tức nhảy xuống sông, túm đám nhóc con nghịch ngợm lên bờ.
"Âm ầm..."
Không ngờ mọi người vừa bò lên bờ thì phía trước đã truyền đến một trận tiếng vang ầm ầm, tiếp theo đó là một mảng nước sông giống như một con rồng đang trồi lên khiến nước sông cuồn cuộn trào về phía này.
Nhìn thấy cảnh tượng này Thẩm Bích Thấm và mấy người Lưu Trường Phúc đều hoảng sợ đến sững sờ mà đứng yên tại chỗ, đám nhóc con thoát được một kiếp sợ hãi tè cả ra quần, đang ngồi co quắp trên mặt đất.
"Miệng... Miệng cống đột nhiên tự mở ra, bọn nhỏ không sao chứ?” Không bao lâu sau, một đoàn thôn dân vừa thở hồng hộc vừa chạy đến nơi này, nhìn thấy đám nhóc con không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"0a..."
Vừa nhìn thấy phụ mẫu nhà mình chạy đến, đám nhóc con không kìm nén được nữa, lập tức gào khóc, nhào vào ngực người lớn, cơ thể run lên bần bật.
"Hài tử à, ta vừa nhìn thấy các ngươi còn ở dưới sông, thật sự bị dọa cho sợ chết khiếp! Cũng may là trở về rồi, thật sự cảm tạ trời đất!"
Trước đó những thôn dân nhìn thấy mấy đứa bé còn ở ngoài sông nên lúc này mới cuống quýt chạy đến, trên đường đi họ lo lắng đến mức không thở được nhưng không ngờ mấy đứa bé đã bình an vô sự lên bờ rồi.
"Là... Là Cường Tử thúc đã đưa chúng con lên bờ." Trong số đó có một nhóc con vừa chùi nước mũi vừa chỉ tay về phía Tôn Cường, thút tha thút thít nói, mấy nhóc con khác lấy lại tỉnh thần rồi cũng gật đầu phụ họa theo.
"Hóa ra là Cường Tử huynh đệ, bọn ta tạ ơn ngươi!" Nghe hài tử nói, những bậc phụ huynh kia đều cảm kích nói lời cảm ơn với Tôn Cường.