Chương 537: Ra Tay Kịp Thời
Chương 537: Ra Tay Kịp ThờiChương 537: Ra Tay Kịp Thời
Chẳng qua chỉ là một cửa hàng mới khai trương nhưng có thể để nhiều nhân vật lớn như vậy đến ủng hộ, điều này khiến những kẻ có ý định làm khó Thẩm Ký để từ đó lấy được công thức làm món sương sáo. phải tạm thời dừng tay, không dám động đậy.
"Tránh ra, tránh ra! Tránh ra hết cho lão tử!"
Thẩm Bích Thấm đang chiêu đãi khách khứa thì đột nhiên một nam tử trung niên xấu xí dẫn theo hai hàng người như hung thần ác sát dạt đám đông đi vào.
"Đây không phải chưởng quỹ ở tửu trang của Diêm Thị sao? Sao cũng đến rồi?"
"Theo ta thấy, chỉ sợ kẻ đến không có thiện ý."
"Không sai. Ta nghe nói cửa hàng này bán lại chỉ bằng giá gốc, với tính nết của người này mà nói làm sao có lòng tốt như vậy."
Vừa nhìn thấy nam tử trung niên này, tất cả mọi chuyện đều thay đổi sắc mặt, họ vội vàng nhường đường, trong mắt hiện vẻ kiêng kị nhưng rất chán ghét.
"Hóa ra là ngươi. Không biết người thế này là có ý gì?"
Thấy tình hình trước mắt, ánh mắt Thẩm Bích Thấm trở nên âm u, sắc mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt mình.
Nàng lập tức nhớ ra kẻ đi đầu này chính là chủ nhân của cửa hàng này trước đây, cũng tức là chưởng quỹ lòng tham không đáy kia.
"Tiểu nha đầu, ngươi dám nói chuyện như thế với lão tử? Thế nào? Lão tử đến ủng hộ ngươi, ngươi không chào đón?" Trước kia cửa hàng này của ông ta bị Quý Hiên Dật mua lại với giá thấp khiến ông ta vô cùng bất mãn nhưng bởi vì kiêng ky thân phận của Quý Hiên Dật mà không dám làm gì, chỉ có thể im lặng nhưng bây giờ Thẩm Bích Thấm mới là chủ nhân của cửa hàng nên ông ta không cần kiêng kị gì mà lập tức nổi giận đùng đùng, ông ta sợ hãi Quý Hiên Dật mà không phải sợ một thôn phu quê mùa thế này.
"Tiểu nữ và ngài dường như chưa từng quen biết, cũng không có giao tình, ủng hộ thì không cần, còn phiền ngài mau dẫn những người này đi, chớ làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Thẩm Ký ta."
Làm sao Thẩm Bích Thấm không nhìn ra kẻ vừa đến này muốn quấy rối, rõ ràng cố ý đến đây để trả thù vì chuyện cửa hàng cũ.
"Ha ha ha."
Nghe Thẩm Bích Thấm nói như vậy, nam tử trung niên kia cười to, hắn phách lối đứng lên, sau đó lạnh lùng cười nhìn Thẩm Bích Thấm, nói: "Nếu lão tử không đi?"
"Vậy cũng đừng trách tiểu nữ không khách sáo!" Đôi mi thanh tú của Thẩm Bích Thấm giống như đông cứng lại, quanh người nàng toát ra hơi thở lạnh lùng, trong nháy mắt đôi mắt kia như vô cùng lạnh lẽo và vô tình.
"Không khách sáo! Lão tử cũng muốn xem thử ngươi không khách sáo thế nào với lão tử."
Người kia bị khí thế của Thẩm Bích Thấm làm cho khiếp sợ nhưng chỉ mất hồn trong chốc lát, sau đó ông ta trừng mắt nhìn Thẩm Bích Thấm một cách hung tàn rồi hét lớn lên với đám người đứng sau lưng mình: "Đập cửa hàng này cho lão tử!"
"Bản công tử muốn xem thử ai dám đập phá nơi này."
Lúc này một giọng nói trong trẻo đã truyền đến, Quý Hiên Dật chấp hai tay sau lưng từ trong đám đông đi đến, sắc mặt hẳn ta trầm tĩnh như nước, bước từng bước đến bên cạnh Thẩm Bích Thấm.
"Nhã An."
Nhìn thấy Quý Hiên Dật đến, Thẩm Bích Thấm mới chịu thả lỏng. Có Quý Hiên Dật ở đây thì chuyện hôm nay có thể giải quyết nhẹ nhàng.
"Yên tâm, nơi này giao cho ta là được rồi."
Quý Hiên Dật gật đầu, mỉm cười với Thẩm Bích Thấm, ngay sau đó hắn ta trầm mặt nhìn gương mặt nam tử trung niên lúc này đã trắng như tờ giấy, lạnh lùng nói: "Đúng là to gan. Tư Lãnh, rút gân tay gân chân của hắn, sau đó gom hết tất cả bọn chúng đến huyện nha đi!"
"Vâng."
Quý Tư Lãnh cung kính lên tiếng, sau đó hắn ta di chuyển rất nhanh chóng giữa những kẻ này, trong chốc lát đã phong bế huyệt đạo của tất cả bọn hắn.