Chương 549: Thẩm Bích Ngọc Kết Hôn
Chương 549: Thẩm Bích Ngọc Kết HônChương 549: Thẩm Bích Ngọc Kết Hôn
Thời gian thật nhanh đến mùng một tháng chín, hôn kỳ của hai người Thẩm Bích Ngọc và Thẩm Đại Võ đã tới.
Tuy rằng Thẩm Lâm thị cố gắng giữ lại, nhưng Thẩm Triệu thị lại kiên trì nói nếu đã thành gia lập nghiệp thì nên dọn ra ngoài ở, không thở ở lại trong Thẩm trạch được nữa, nếu không thì quá không quy củ, không lay chuyển được sự cường ngạnh của lão nhân, nên mọi người cũng chỉ có thể đồng ý.
Bởi vậy nên ba tháng trước, Thẩm Đại Võ đã bắt đầu xây nhà mới, bây giờ cũng đã hoàn thành xong, là một ngôi nhà có tiểu viện gạch xanh nhà ngói, cũng phải tiêu tốn tầm mười mấy lượng bạc, nhìn rất đẹp mắt, ở nông gia thì như thế này đã được coi như là một biệt thự cao cấp rồi. Từ cửa hàng mua ở huyện thành, Thẩm Đại Võ liền trở thành chưởng quầy Thẩm Ký ở trấn trên, Thẩm Đại Võ được coi như người trong nhà nên mỗi tháng Thẩm Thủ Nghĩa đã trả tiền công cho hắn là ba lượng bạc, hơn nữa ăn ở cũng ở Thẩm trạch, cho nên đến bây giờ cũng có thể để dành được hai mươi lượng bạc.
Cả một tòa tiểu viện gạch xanh nhà ngói cũng chỉ tiêu tốn có mười mấy lượng bạch, còn thừa lại gần mười lượng Thẩm Đại Võ đều dùng để làm sính lễ, từng đó sính lễ ở nông gia cũng đã được coi là nổi bật, tuyệt đối không hề bạc đãi Thẩm Bích Ngọc.
Một tòa nhà mới, hơn nữa còn có sính lễ hơn mười lượng, khiến cho tất cả những người vốn không xem trọng Thẩm Đại Võ chỉ có thể im lặng, từng đó sính lễ đa số nhà nông đều không thể lấy ra được, nếu mà có thể lấy ra thì người ta cũng luyến tiếc, số tiền đó tương đương với số tiền tích góp cả đời của rất nhiêu người.
Là nữ nhi đầu tiên xuất giá của Thẩm gia, tất nhiên mọi người trong Thẩm gia đều rất coi trọng, cũng chuẩn bị rất hoàn thiện, mũ phượng khăn quàng vai, son phấn, châu báu kim trâm, những thứ Thẩm Lâm thị có hầu như đều đưa cho Thẩm Bích Ngọc.
"Tới đây, để nương nhìn xem."
Nhìn Thẩm Bích Ngọc mặc áo cưới, Thẩm Lâm thị vừa lòng lôi kéo tay nàng ấy đoan trang tiến lên, liên tiếp gật đầu nói: "Đẹp, Ngọc Nhị nhà ta mặc như vậy, cả thiên tiên cũng không thể do được đâu."
Nhìn bản thân trong gương đồng, Thẩm Bích Ngọc không nhịn được mà nước mắt rào rạt chảy xuống, nàng ấy may mắn cỡ nào mới có thể vào nhà nhị thúc chứ, nhất định là đời trước nàng ấy làm rất nhiều việc thiện thì cuộc sống kiếp này mới được tốt như vậy. "Nương..." Thẩm Bích Ngọc cũng năm chặt lấy tay Thẩm Lâm thị, muối nói gì đó, nhưng dường như yết hầu có cái gì đó ngăn chặn lại, chỉ một từ cũng không thể nói ra được.
"Đứa nhỏ ngốc này, hôm nay chính là ngày lành của con, đừng có khóc, nhìn này lớp trang điểm cũng lộn xộn cả lên rồi." Thẩm Lâm thị nắm tay Thẩm Bích Ngọc trìu mến nói.
"Nương, mọi người đối với Ngọc Nhi thật tốt, cả cuộc đời này của Ngọc Nhi cũng không có cách nào hồi báo được." Thẩm Bích Ngọc liều mạng áp cảm xúc xuống, thoáng bình phục được tâm tình lúc này mới nghẹn ngào nói.
"Đứa nhỏ ngốc này, con chính là con gái của nương cơ mà, con gái ruột, đối tốt với con vốn là đương nhiên, đừng có nói loại lời này, nếu không nương sẽ rất thương tâm đấy." Lúc này, giọng nói của Thẩm Lâm thị cũng đã bắt đầu nghẹn ngào, tuy rằng Thẩm Bích Ngọc không phải con gái do bà sinh ra, nhưng Thẩm Lâm thị vẫn luôn trìu mến với Thẩm Bích Ngọc, bởi vậy nên tâm tư bà đặt lên người nàng ấy thậm chí còn nhiều hơn con gái ruột Thẩm Bích Tuyết .
"Vâng."
Thảm Bích Ngọc mắt rưng rưng gật gật đầu, sau đó liền nhào vào lòng ngực Thẩm Lâm thị: "Nương ơi, con gái luyến tiếc nương."
Cái ôm này cho nàng ấy quá nhiều ấm áp, khiến nàng ấy không muốn rời xa, tuy rằng nàng ấy tin tưởng nhân phẩm của Thẩm Đại Võ, nhưng tưởng tượng đến việc phải rời xa nơi cho nàng ấy sự che chở vô hạn này thì nội tâm không nhịn được mà có một chút sợ hãi và mờ mịt.
"Đứa nhỏ ngốc, hai nhà cách nhau gần như vậy, cho dù con đã xuất giá thì nhà này vẫn luôn sẽ có chỗ cho con như cũ, khi nào muốn về nhà mẹ đẻ thì liền trở về, ở bao lâu cũng được hết." Bà nhẹ nhàng võ phía sau lưng Thẩm Bích Ngọc, giọng nói Thẩm Lâm thị ôn nhu trìu mền nói.