Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 555 - Chương 556: Nói Chuyện Rõ Ràng 3

Chương 556: Nói Chuyện Rõ Ràng 3 Chương 556: Nói Chuyện Rõ Ràng 3Chương 556: Nói Chuyện Rõ Ràng 3

Nghe lời nàng nói khiến Quý Hiên Dật vô cùng luống cuống, một lần nữa lực ở tay hẳn ta lại mạnh hơn, tựa như muốn ép Thẩm Bích Thấm nhập vào người mình: "Ta có thể đồng ý với muội, ngoại trừ muội và Thường An ra, ta sẽ không nạp bất kỳ thiếp thất nào nữa, được không?”

Giọng điệu của Quý Hiên Dật giống như đang cầu xin. Thẩm Bích Thấm biết với một thế tử hầu gia cao cao tại thượng như hắn ta mà nói, có lẽ từ xưa tới nay thì đây là lần đầu tiên khiến hắn phải xuống nước như vậy. Thế nhưng lúc này Quý Hiên Dật càng biểu hiện tình cảm sâu sắc, lòng nàng càng đau đớn...

"Không được."

Thẩm Bích Thấm chậm rãi lắc đầu, nàng không do dự vì Quý Hiên Dật nữa, trực tiếp thoát ra khỏi vòng tay hắn ta, đứng cách hắn ngoài vòng một trượng.

Cho dù không làm thiếp nhưng nàng tuyệt đối không thể chia sẻ trượng phu với một nữ tử khác, cho dù tình cảm sâu nặng hơn đi chăng nữa, chỉ cần có sự xuất hiện của người thứ ba, chắc chắn sẽ có một ngày làm hao mòn ý chí, cho dù một nữ nhân tốt đến đâu cũng sẽ vì ghen ghét làm cho hoàn toàn thay đổi.

Nếu là người khác có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy nhưng nếu người đó là nàng, lòng đố ky, ghen ghét chắc chắn sẽ xuất hiện trong lòng nàng, nàng không muốn tự hủy hoại bản thân, cũng hủy hoại một nữ tử vô tội khác.

Bây giờ nàng đã triệt để hiểu được nàng và Quý Hiên Dật hoàn toàn không có kết quả, vậy còn không bằng mau chóng kết thúc, nàng vốn là một người ích kỷ về mặt tình cảm, người không đáng để nàng cố gắng thì nàng không muốn tiếp tục trao tình cảm dư thừa nữa.

"Nha đầu, muội tuyệt tình như thế, sao muội có thể dễ dàng vứt bỏ một tấm chân tình của ta như thế?" Quý Hiên Dật tức giận chất vấn nàng, hắn ta nắm chặt hai tay mình, giơ lên.

Giờ khắc này hắn ta mới ý thức được Thẩm Bích Thấm trong lòng mình còn quan trọng hơn hắn ta từng nghĩ, vừa nghĩ đến Thẩm Bích Thấm có thể rời khỏi hắn ta thì trái tim đã đau nhói mà không nói nên lời, thế nhưng vừa nghĩ đến An Nhi dịu dàng, cho dù thế nào hắn ta cũng không thể vứt bỏ nàng ấy.

Hắn yêu thích Thường An, đó là yêu thích muốn chăm sóc nàng ấy cả đời, song phương đều cảm mến, nâng đỡ nhau cả đời, mà với Thẩm Bích Thấm, hắn ta yêu thích nàng, muốn ở bên cạnh nàng bất kỳ lúc này, sự yêu thích đã khắc vào linh hồn, hẳn ta không thể buông bỏ được ai trong hai người họ.

"Quý Hiên Dật, chúng ta gặp nhau cũng đến lúc chia tay." Thẩm Bích Thấm đè nén trái tim đau đớn, nàng thản nhiên nói.

Trong tay áo mỏng, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác chất lỏng nhớp nháp đã bắt đầu chảy ra từ khe hở, dọc theo khớp xương chậm rãi chảy xuống nhưng Thẩm Bích Thấm hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau, vì nỗi đau trong lòng đã khiến thân kinh nàng tê dại.

"Thẩm Bích Thấm, đường đường một thế tử như ta đã vứt bỏ thân phận để giải thích với muội, vì sao muội còn có thể nhẫn †âm như vậy!"

Hai mắt Quý Hiên Dật đỏ ngầu, cơn khủng hoảng vì mất nàng khiến cả người hẳn ta run rẩy: "Những điều ta vừa nói không hề lừa gạt muội, từ đầu đến cuối ta đều thật lòng với tình cảm của muội." "Quý Hiên Dật, ngươi đi đi! Từ nay trở đi giữa ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa."

Thẩm Bích Thấm giống như không nghe thấy lời hắn ta nói, trong mắt vẫn là vẻ bình tĩnh, không hề gợn sóng, nàng thản nhiên nói: "Ở đây ta sớm chúc ngươi tân hôn hạnh phúc, cùng... Ngươi và Trường Nhạc quận chúa cầm sắt hài hòa, bạch đầu... Giai lão!"

"Thẩm Bích Thấm!' Thái độ thản nhiên của Thẩm Bích Thấm hoàn toàn kích thích Quý Hiên Dật, hắn lập tức rống to lên.

"Ta đã nói rõ ràng như vậy, người nghe không hiểu sao?”

Thẩm Bích Thấm vốn bình tĩnh đột nhiên cũng kích động, nàng không kìm nén được nỗi đau trong lòng mình nữa mà bắt đầu gào thét với Quý Hiên Dật: "Ngươi đi đi! Bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ngươi lập tức biến mất khỏi mắt ta!" Không ai hiểu tâm trạng của Thẩm Bích Thấm vào giờ phút này, kiếp trước nàng cũng bị kẻ thứ ba hại chết, bây giờ lại muốn nàng làm kẻ thứ ba. Ha ha, chuyện này thật sự quá buồn cười!
Bình Luận (0)
Comment