Chương 557: Cắt Đứt
Chương 557: Cắt ĐứtChương 557: Cắt Đứt
Có lẽ... Ngay từ đâu nàng không nên hy vọng quá xa vời, không nên hy vọng có được tình cảm chân chính... Tuyệt vọng. Lúc này xung quanh Thẩm Bích Thấm chỉ có một màu đen tuyệt vọng.
"Nha đầu..."
Trong lòng Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm luôn là một nữ tử thông minh, yên tĩnh và rất tinh quái, chưa bao giờ hắn ta nhìn thấy Thẩm Bích Thấm mất khống chế như bây giờ, trái tim hắn ta đau đớn một trận, Quý Hiên Dật chỉ muốn chạy qua kéo Thẩm Bích Thấm vào ngực mình một lần nữa.
"Ngươi đi đi! Ngươi không được đến gần taI"
Quý Hiên Dật vừa muốn bước lên một bước, Thẩm Bích Thấm đã gào lên ngăn lại, bên trong đôi mắt hạnh từng trong như nước mùa thu đã chứa đây nước mắt một lần nữa: "Ngươi không đi đúng không? Được, vậy ta đi."
Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, nàng không nói thêm gì nữa, chỉ vịn thấy thân cây, bước từng bước lung la lung lay vào rừng sâu hơn.
"Nha đầu, muội đừng đi vào đó nữa! Ta đi, ta đi!"
Lúc này mặt trời đã xuống, nhìn thấy hành động này của Thẩm Bích Thấm, Quý Hiên Dật đành phải thỏa hiệp với nàng: "Hôm nay ta đến vốn muốn nói lời từ giã. Nha đầu, trong khoảng thời gian này muội bình tĩnh suy nghĩ lại, chờ ta từ kinh thành quay lại thì muội lại cho ta biết câu trả lời. Chỉ là ta phải nói cho muội biết, ta tuyệt đối không buông tay với muội."
"Đi!" Giọng nói của Thẩm Bích Thấm trầm thấp như đang kìm nén. "Ta có thể đi nhưng bây giờ đã trễ rồi, nơi này rất nguy hiểm, trước tiên muội nên theo ta xuống núi..."
"Ta bảo ngươi đi!"
Quý Hiên Dật còn chưa nói xong đã bị tiếng thét xé lòng của Thẩm Bích Thấm cắt đứt.
Sự dịu dàng, quan tâm đó sẽ không bao giờ thuộc về nàng nữa. Không cần nữa. Nàng từ bỏ.
"Được, ta đi, ngươi... Muội phải cẩn thận...
Thấy cảm xúc của Thẩm Bích Thấm không đúng lắm, trong mắt Quý Hiên Dật tràn đây khổ sở, hắn ta nhìn Thẩm Bích Thấm một lúc lâu, sau đó mới quay người nặng nề bước từng bước rời đi.
Thấy Quý Hiên Dật đã rời đi, cuối cùng Thẩm Bích Thấm không kìm nén nước mắt nữa, nước mắt cứ vậy mà tuôn ra, nàng liều mạng ngẩng đầu lên để khống chế nó nhưng nước mắt hoàn toàn không theo sự khống chế của nàng, vẫn tuôn chảy không ngừng.
Nàng còn cho rằng mình sắp có được hạnh phúc nhưng không ngờ, thì ra đó chẳng qua chỉ là một màn hoa trong gương, trăng trong nước...
Cuối cùng Thẩm Bích Thấm không thể kiên trì được nữa, nàng choáng váng, tay từ từ buông ra khiến cả người đổ sụp bên gốc cây.
"Cẩn thận!"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo, ma mị từ trên đầu truyền xuống, một bóng trắng từ trên cây lao xuống, trực tiếp ôm Thẩm Bích Thấm sắp ngã xuống vào ngực mình.
"Yêu... Yêu tinh..." Đôi mắt hơi hé mở, trong lúc mơ màng dường như Thẩm Bích Thấm lại nhìn thấy thiếu niên yêu tinh kia, đôi mắt hắn sáng lạnh như ánh trăng, thế nhưng không biết vì sao dường như nàng nhìn thấy vẻ thâm tình, lưu luyến rung động lòng người trong đôi mắt đó.
Chợt trên môi nàng rất ấm áp, một mùi lan hương nàng đã từng biết đến rót vào miệng, mùi thơm đó cứ quẩn quanh chóp mũi nàng khiến tâm trí nàng như trong cơn say.
Đối phương xuất hiện đột ngột thế này khiến hai mắt Thẩm Bích Thấm trừng lên một lần, sau đó đã tối sầm lại và hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trước khi ngất đi, ý nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm Bích Thấm lúc đó chính là nàng đã bị yêu tinh trên núi cợt nhả.
Rời khỏi cánh môi ngọt ngào khiến người ta phải nghiện này, trên hai gò má của yêu tinh xinh đẹp Mộ Dung Húc đã xuất hiện hai vết ửng đỏ, giống như hoa đào vào tháng ba, xinh đẹp nhất thiên hạ.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào sắc mặt trắng bệch của Thẩm Bích Thấm trong ngực mình, mắt phượng xẹt qua ánh sáng sắc bén, lạnh lùng, hắn đưa tay lau nước mắt còn đọng lại ở khóe mi nàng, một tay ôm ngang Thẩm Bích Thấm lên.
Ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, sau đó đã quay người đi con đường khác xuống núi.
Mang mặt nạ dịch dung quá lâu, cần phải lấy xuống một thời gian để da không bị bí bách, vì lo lắng Thẩm Bích Thấm sẽ đột ngột xuất hiện một lần nữa nên mới đi sâu vào núi luyện kiếm nhưng không ngờ lại chứng kiến tất cả cảnh tượng vừa rồi.