Chương 569: Cùng Đi Săn
Chương 569: Cùng Đi SănChương 569: Cùng Đi Săn
Phong Ngâm lo lắng nói/'Đã hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày cô nương đều làm đến nửa đêm mới chịu đi ngủ, buổi sáng lại dậy sớm."
Phong Ngâm ban đầu được đưa đến quận thành để chăm sóc Lâm Chấn, nhưng sau đó phát hiện gia đình nàng thiếu nàng ấy thì không đủ nhân lực, vì vậy đã gọi nàng ấy trở về, còn Lâm Chấn đã mua một nha hoàn mới.
"Cô nương của các ngươi mỗi ngày đều ngủ khuya?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp ấm áp truyền đến, lại là Mộ Dung Húc tới, nghe được Phong Ngâm nói, Mộ Dung Húc nhíu mày thật sâu.
"Mộ Dung công tử!"
Thấy Mộ Dung Húc đến, đôi mắt của Hoa Tụng sáng ngời, vui mừng nói, Ngài tới đúng lúc lắm, mau nghĩ cách khuyên nhủ cô nương nhà ta đi, phu nhân và lão gia cũng khuyên, nhưng bất luận ai khuyên cũng không có tác dụng."
"Ừ, ngươi đi nói cho cô nương nhà ngươi, nói ta tới." Nghe vậy, đáy mắt của Mộ Dung Húc xẹt qua một tia sáng nhò không thể phát hiện.
"Vâng." Phong Ngâm và Hoa Tụng liếc nhau, lập tức vui mừng đi thông báo cho Thẩm Bích Thấm.
Quan hệ của cô nương và Mộ Dung công tử vẫn luôn rất tốt, nói không chừng sẽ nghe Mộ Dung công tử khuyên bảo.
"Mộ Dung ca ca, huynh tìm muội có chuyện gì?" Rất nhanh, Thẩm Bích Thấm đi ra từ trong thư phòng.
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc nhăn mày, mới nửa tháng không gặp, nàng đã gầy ốm đi nhiều như vậy. "Hôm nay ta muốn đến sau núi săn thú, cần muội đi cùng." Ánh mắt của Mộ Dung Húc dịu dàng, ngữ khí bình tĩnh nói.
"Được ạ, muội đợi đã lâu, chờ muội đi lấy cung tên." Nghe vậy, hai tròng mắt của Thẩm Bích Thấm sáng ngời, lập tức gật đầu đáp ứng.
"Tê luật luật..."
Thẩm Bích Thấm mới vừa đi ra cổng lớn cùng Mộ Dung Húc, Liệt Diễm đã vui sướng đạp bốn vó theo ra.
Hiện giờ Liệt Diễm đã gần hai tuổi, cao lớn không ít, màu lông diễm lệ như lửa, càng thêm uy phong lẫm liệt, cao quý ưu nhã.
"Ngươi cũng muốn đi cùng chúng ta sao?" Thẩm Bích Thấm áp trán vào trán Liệt Diễm, vuốt mặt nó hỏi.
"Hôi luật luật..." Nghe Thẩm Bích Thấm nói xong, Liệt Diễm lập tức dẫm chân kêu to.
"Được, vậy ngươi đi cùng đi, đến lúc đó ngươi phụ trách vác con mồi." Thẩm Bích Thấm cọ cọ vào mặt Liệt Diễm, mỉm cười nói.
"Tê luật luật... Tựa hồ đã nghe hiểu Thẩm Bích Thấm nói, Liệt Diễm kêu to một tiếng, còn rất nhân tính hóa gật đầu.
Nhìn Thẩm Bích Thấm và Liệt Diễm một người một ngựa tương tác với nhau, trong mắt Mộ Dung Húc tràn đầy sự dịu dàng.
"Miêu..."
"Ngao ô..."
Thẩm Bích Thấm mới vừa tới chân núi, ba con linh miêu và ngân lang đã vui sướng chạy ra từ núi, dụi dụi vào chân Thẩm Bích Thấm.
"Mộ Dung ca ca, huynh chắc chắn muốn mang theo chúng nó đi cùng sao?” Thẩm Bích Thấm vừa vuốt ve mấy sợi lông mềm mại, vừa nghi hoặc nhìn Mộ Dung Húc, xác định rằng nếu đem chúng đi cùng nhau sẽ không làm những con vật khác sợ hãi bỏ chạy?
Nhìn ra nghi vấn của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc cũng đi đến bên cạnh Thẩm Bích Thấm và quỳ nửa người xuống, vuốt ve lông tóc của sói bạc;Thủ pháp ẩn nấp của chúng nó còn tốt hơn muội."
"Mộ Dung ca ca, đôi khi nói thật cũng không phải chuyện tốt."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Bích Thấm suy sụp, trả lời thì cứ trả lời, không cần tổn thương nàng như thế, còn có thể nói chuyện phiếm vui vẻ với nhau không.
"Được, đi thôi." Vẻ mặt Mộ Dung Húc không tỏ ý kiến, đứng lên rồi vươn tay ra với Thẩm Bích Thấm.
Mộ Dung Húc hiếm khi ân cân như thế, Thẩm Bích Thấm sẽ không khách khí, đặt tay lên tay hắn mượn lực đứng lên, nhưng lúc muốn rút về lại bị nắm chặt.
"Mộ Dung ca ca?" Thẩm Bích Thấm khó hiểu nhìn Mộ Dung Húc.
"Nắm tay, ta yên tâm." Nói xong, không quan tâm phản ứng của Thẩm Bích Thấm, cứ nắm tay nàng chậm rãi đi về hướng trên núi.
Nghe được lời này, không biết vì sao, đôi mắt Thẩm Bích Thấm đau xót, trong lòng không khỏi khổ sở, Mộ Dung Húc nói thật ấm lòng, cũng làm nàng nhớ tới Quý Hiên Dật.