Chương 572: Đổi Khăn
Chương 572: Đổi KhănChương 572: Đổi Khăn
"Được."
Thẩm Bích Thấm gật đầu, chăm chú quan sát vào con gà lôi rồi mới cẩn thận giương cung bắn một mũi tên ra bên ngoài.
”Xì... Ku ku ku..."
Một mũi tên này, Thẩm Bích Thấm đã cực kỳ nhập tâm, đáng tiếc, vẫn như cũ lại thất bại, còn con gà lôi kia bởi vì kinh hãi mà vùng cánh bay vào trong cánh rừng.
"Hưu..."
Thấy một mũi tên này của Thẩm Bích Thấm thất bại, thì Mộ Dung Húc lập tức nhanh chóng lấy một mũi tên nữa đáp lên cung rồi bắt vào hướng con gà lôi đang bay đi.
"Phụt..."
Một mũi tên này trúng đúng chính giữa cổ họng con gà lôi, khiến cho nó đang cất cánh bay thì khựng lại một cái rồi dừng ở trên mặt đất.
"Lợi hại!"
Thấy vậy, hai mắt Thẩm Bích Thấm trợn lớn, đồng thời giơ ngón tay cái lên với Mộ Dung Húc.
Lời này tuyệt đối là thật lòng, người không tự mình đi săn thú tuyệt đối không thể biết được nó có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nhắm chuẩn thôi đã khó rồi, mà Mộ Dung húc lại có thể nhanh nhẹn dùng tốc độ của mình bắn được con gà lôi như vậy, phần công lực này người bình thường tuyệt đối không thể có được.
'Ừm”
Nghe được lời Thẩm Bích Thấm khích lệ, đáy mắt Mộ Dung Húc xẹt qua một ý cười, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng không màng hơn thua, nhàn nhạt nói,/Tiếp tục chứ?" "Ừm, tiếp tục." Thẩm Bích thấm nhìn ngân lang ngậm lấy con gà lôi thì mạnh mẽ gật đầu.
Khó lắm mới săn được thú, hơn nữa Mộ Dung Húc lại có sức mạnh cao thủ như vậy, nếu không nắm bắt cơ hội này chắc chắn sẽ bị trời phạt.
"Được." Mộ Dung Húc nói xong, liền dần Thẩm Bích Thấm tiếp tục đi săn tìm con mồi.
Chờ đến khi trời đã bắt đầu gần tối thì rốt cuộc Thẩm Bích thấm đã săn được một con mồi chân chính thuộc về bản thân mình.
"Mộ Dung ca ca, ta làm được, huynh nhìn xem, ta thật sự làm được rồi."
Thẩm Bích Thấm xách theo con mồi kia, rồi mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy đến chỗ trước mặt Mộ Dung Húc, thậm chí còn cao hứng đến mức muốn hung hăng hôn con mồi kia một cái. Có đôi khi một việc rất khó có khả năng làm được, xong cuối cùng mình lại thành công làm được nó thì đây mới chính là cảm giác vui sướng, thành tựu mà khó có thể miêu tả được.
"Không tồi."
Ánh mặt Mộ Dung Húc ngay tức khắc trở nên ôn nhu như gió xuân, duỗi tay lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Thẩm Bích Thấm đi, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến Thẩm Bích Thấm có ảo giác dường như mình là một báu vật được người ta vô cùng quý trọng chiều chuộng vậy.
"Ta... Ta cũng tự mình có..."
Thẩm Bích Thấm hơi sửng sốt, vội vàng muốn né tránh, nhưng không nghĩ tới lại bị Mộ Dung Húc trực tiếp đè bả vai lại.
"Đừng động, trên mặt muội có một vết bùn." Đợi khi Mộ Dung Húc đem khăn đưa tới trước mặt Thẩm Bích Thấm thì quả nhiên, trên chiếc khăn trắng tuyết kia có một mảng đen!
"Cảm ơn."
Thấy vết bẩn kia, Thẩm Bích Thấm nhịn không được mà đỏ bừng khuôn mặt lên, mới vừa rồi hẳn là do vội vàng đi tìm con mồi nên không chú ý mới có vết bẩn như vậy.
"Nhớ phải giặt sạch sẽ rồi trả lại cho ta"
Mộ Dung Húc đem chiếc khăn này đưa cho Thẩm Bích Thấm, sau đó lại nói tiếp,'Khăn này của ta cũng chưa được giặt sạch, muội cho ta dùng khăn của muội trước."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm lập tức sửng sốt, đôi mắt mở lớn nhịn không được hoài nghỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Húc, nhưng lúc này hắn vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt cũng không nhìn ra được khác lạ gì, nên cuối cùng Thẩm Bích Thấm chỉ có thể lấy khăn của mình đưa cho Mộ Dung Húc.
Mộ Dung Húc bình tĩnh nhận lấy khăn rồi cất vào trong ngực mình, khi ngẩng đầu lên nhìn trời đã sắp tối thì lại lần nữa vươn tay về phía Thẩm Bích Thấm/'Trời đã không còn sớm nữa rồi, mau trở về thôi."
Lần này Thẩm Bích Thấm cũng rất tự nhiên nắm lấy tay Mộ Dung Húc, trời cũng đã tối, rừng núi có nguy hiểm bốn phía, đi cùng Mộ Dung Húc như vậy ít nhiều nàng cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút.