Chương 573: Không Biết Lựa Lời Mà Nói
Chương 573: Không Biết Lựa Lời Mà NóiChương 573: Không Biết Lựa Lời Mà Nói
Không biết vì sao, mỗi lần ở bên cạnh Mộ Dung Húc thì nàng đều cảm thấy không cần phải lo lắng quá nhiều, lòng cũng buông lỏng, đặc biệt cảm thấy an toàn, chuyện gì cũng không cần nghĩ nhiêu, Mộ Dung Húc có thể lập tức thay nàng giải quyết.
Chờ đến hai người xuống dưới núi, thì trời đã hoàn toàn tối sâm.
Thẩm Bích Thấm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, thời đại này không có công nghiệp làm ôi nhiễm, không khí vô cùng dễ chịu, trời cũng nhiều sao, vô cùng đẹp đẽ.
Nhìn lúc này tâm trạng của Thẩm Bích Thấm rõ ràng đã thay đổi, trong mắt Mộ Dung Húc lập tức hiện lên một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày lại, hắn nhớ rõ hôm nay Phong Ngâm nói, đã hơn nửa tháng, chưa ngày nào nàng nghỉ ngơi tốt được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Dung Húc khựng lại, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm nào đó thoáng qua.
"Ta đưa muội vào trước." Sau khi đưa Thẩm Bích Thấm trở về đến cửa lớn nhà họ Thẩm thì Mộ Dung Húc đột nhiên mở miệng nói.
"Hả? Ồ, được” Thẩm Bích Thấm hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười gật đầu.
"Cô nương, người đã trở lại, lão gia, phu nhân cũng đã trở về, đầu đang ở nhà lớn."
Thấy Thẩm Bích Thấm trở về, tâm trạng có vẻ rất tốt thì trong lòng Phong Ngâm vô cùng vui mừng, sau lại nhìn thấy Mộ Dung Húc ở bên cạnh thì lại càng thêm vui vẻ, mặt kích động lập tức nói,Mộ Dung công tử cũng đến rồi, mời vào nhà." "Được." Sau khi gật đâu với Phong Ngâm thì Mộ Dung Húc liền theo Thẩm Bích Thấm đi vào nhà lớn.
"Ta đã trở về, mọi người xem, hôm nay ta cùng Mộ Dung ca ca đi săn, đây chính là con mồi ta săn được." Thẩm Bích Thấm mang theo con mồi chạy vào nhà lớn, vẻ mặt hưng phấn khoe khoang với mọi người.
"Ngươi săn được? Vậy đúng thật là lợi hại!" Nghe vậy, mọi người lập tức kinh ngạc cảm thán vây lại xem.
"Ngũ muội, muội cũng thật giỏi giang, bây giờ đã săn được thú rồi." Hai người Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn đều dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn nàng.
"Ha hả, không có gì, còn không phải là do sư phụ dạy tốt sao." Thẩm Bích Thấm ngượng ngùng nói.
"Đúng vậy ngũ muội, ta thấy Mộ Dung đại ca vô cùng tốt, muội có thể xem xét... Ngô ngô..."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm cảm thấy vô cùng lo sợ, vội vàng lấy tay bịt kín miệng Thẩm Kỳ Viễn lại, trong lòng âm thầm oán trách, tiểu tử này thật đúng là không biết lựa lời mà nói ra.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt nghỉ ngờ về phía hai người, không rõ hai huynh muội này đang diễn vở kịch nào.
"Ha ha, Tứ... Tứ ca ca muốn nói, hẳn là huynh ấy nên sớm cùng Mộ Dung ca ca học bắn cung sớm một chút, có phải không?”
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Mộ Dung Húc thì Thẩm Bích Thấm chỉ có thể xấu hổ cười nói, sau đó mờ mịt trừng mắt liếc nhìn Thẩm Kỳ Viễn một cái.
Thẩm Kỳ Viễn vội vàng chớp mắt nhìn Thẩm Bích Thấm, rồi lại nhanh chóng gật đầu lia lịa, thật ra bây giờ hắn mới ý thức được bản thân đã lỡ lời, nên nhanh chóng dùng vẻ mặt sám hối nhìn Thẩm Bích Thấm.
"Ngự Thiên thật sự là văn võ song toàn, tương lai có thành tựu vô hạn không kể được."
Lâm Bác Văn vuốt râu nhìn Mộ Dung Húc khen ngợi, nhưng ngay sau đó mày ông ấy lại nhăn lại nhìn Thẩm Bích Thấm/Chỉ là cháu làm như vậy, không biết có phiền Mộ Dung tiểu ca quá không?"
"Không sai, Thấm Nhi, ta nhìn Mộ Dung tiểu ca có vẻ rất bận rộn, con có làm chậm trễ thời gian của người ta không?" Thẩm Lâm thị cũng có chút lo lắng hỏi."
"Không phiền."
Thẩm Bích Thấm còn chưa nói chuyện, thì Mộ Dung Húc ở một bên đã liền mở miệng trước, sau khi nhìn mọi người thì nhìn lại về phía Thẩm Bích Thấm, nhàn nhạt nói;Là ta bảo muội ấy, muội cũng chưa từng làm mất thời gian của ta." "Vậy thì tốt rồi, không quấy rầy là tốt rồi."
Nghe vậy, mọi người mới yên lòng, sau đó nhiệt tình nhìn Mộ Dung Húc nói;Mộ Dung tiểu ca, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, huynh ở lại ăn cùng nhà ta đi."