Chương 606: Địa Vị
Chương 606: Địa VịChương 606: Địa Vị
Thẩm Bích Thấm ngẩng đầu nhìn qua, là một người đàn ông trung niên đâu ba mươi, chỉ thấy hắn mặc một bộ giáp hồng tráo, bên hông đeo cái gì đó được dệt vào hình như là một cái dây thừng, tay cầm tuyết sương đao dài ba thước, tuy rằng mặt mang theo ý cười, nhưng trên người lại lộ ra sự bưu hãn không thể che dấu được.
Người tới Thẩm Bích Thấm cũng biết, đó là người của phủ nha Vương bộ đầu.
Vương bộ đầu đi đến với vẻ mặt đầy ý cười, còn rất thân thiết đặt tay lên đầu vai Trương sư phó.
Mà nhìn thấy Vương bộ đầu, hai người Vương Đại Phú vốn mang vẻ mặt kiêu ngạo. lập tức choáng váng, Ngô Lạt Tử sắc mặt trắng bệch, trên trán cũng ứa ra mồ hôi lạnh. "Đúng thật là rất trùng hợp, sao ngài lại có thời gian ra đây vậy?" Nhìn thấy người đến là Vương bộ đầu Trương sư phó nhanh chóng kính cẩn hành lễ một cái.
"Ai, khách khí như vậy làm cái gì, ta tới mua rượu, sau đó đến đây uống thự một ngụm."
Vương bộ đầu lắc lắc bầu rượu trong tay, sau khi nhìn thấy Thẩm Bích Thấm thì lập tức kinh ngạc, tiếp đó lập tức mang theo ý cười chào hỏi với Thẩm Bích Thấm: "Lại không chú ý, thì ra Thẩm cô nương cũng ở đây."
Đối với Thẩm Bích Thấm, Vương bộ đầu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, từ chỗ Tri phủ đại nhân cùng đồng tri hẳn liền biết, vài việc lớn từ lúc thành lập Chương Châu phủ đều có bóng dáng của cô nương này, thậm chí hắn còn nghe nói Tam gia cũng rất quan tâm đến nàng, tiểu cô nương này đúng là thập phân khó lường.
"Chào Vương bộ đầu, cửa hàng này của ta đang trùng tu, này mới tìm Trương sư phó giúp đỡ." Thẩm Bích thấm mỉm cười làm thi lễ với Vương bộ đầu.
"Ai u, đối với một kẻ thô kệch như ta Thẩm cô nương không cần phải khách khí đâu."
Vương bộ đầu vội vàng xua xua tay, sau đó nhìn hai người Vương Đại Phú với vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Bọn họ là ai?"
"Nga, bọn họ..."
"Chúng ta chỉ đến hỏi đường thôi."
Thẩm Bích Thấm vẫn chưa kịp nói gì, thì Vương Đại Phú đứng một bên lập tức nói với Thẩm Bích Thấm mắt khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Thật là đa tạ hai vị, nếu các vị vội chúng ta sẽ không quấy rầy nữa."
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Bích Thấm kịp nói gì, liên lôi kéo Ngô Lạt Tử nhanh chân rời đi.
“Đại ca, địa vị cô nương kia hình như không nhỏ, ta thấy bộ đầu kia có bộ dạng rất khách khí với nàng."
Chờ đến lúc vào lại đầu hẻm lúc trước, Ngô Lạt Tử kinh hồn chưa định hồn lại xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nói.
Hắn ta không ngờ tới vậy mà đột nhiên sẽ có bộ khoái xuất hiện, thật sự là hù chết hắn ta rồi, còn may mấy lời hắn ta nói vẫn chưa bị nghe được, nếu không thì đã có phiền toái rồi.
"Hừ, chẳng qua là một lại viên nho nhỏ mà thôi, lúc ở phủ Tuyền Châu không phải những tên bộ khoái đó nhìn thấy chúng ta cũng khách khách khí khí à."
Vương Đại Phú sắc mặt âm lãnh nói: "Con ngựa kia ta nhất định phải có được, nếu nha đầu kia vẫn không biết điều, thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí." "Cũng đúng, chẳng qua là tên sai dịch đê tiện, đệ thật là lú lẫn."
Nghe vậy, Ngô Tử Lạt lúc này mới khôi phục bình tĩnh trong mắt hiện lên một tia khinh thường, sau đó nhìn Vương Đại Phú hỏi: "Vậy đại ca định làm như thế nào đây?"
Ở Nam Minh, truy rằng bộ khoái làm việc cho quan phủ, nghề nghiệp cũng giống như cảnh sát ở thời hiện đại, nhưng thân phận cách biệt một đất một trời với cảnh sát hiện đại, chỉ cần là làm sai dịch, đều thuộc về tiện dịch, thân phận thấp hèn giống như những nô bộc, vì mọi người đều khinh thường, nên đa số cũng không có ai đồng ý thành hôn cùng họ.