Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 607: Mưu Đồ Bắt Ngựa

Chương 607: Mưu Đồ Bắt Ngựa Chương 607: Mưu Đồ Bắt NgựaChương 607: Mưu Đồ Bắt Ngựa

Vì vậy tuy bách tính có tâm lý e ngại với những bộ khoái này nhưng đồng thời cũng âm thâm xem thường họ, loại tâm lý này cực kỳ mâu thuẫn.

"Quay về triệu tập huynh đệ, cho người trông chừng cổng thành, hôm nay nhất định phải lấy con ngựa này về tay." Đôi mắt ti hí như hạt đậu của Vương Đại Phú híp lại, hắn ta lạnh lùng nói.

"Nha đầu, trên đường trở về phải cẩn thận hơn, hai người ta đã nhìn thấy vào buổi trưa có vẻ không hiền lành gì."

Buổi chiều, lúc Thẩm Bích Thấm muốn trở về, Trương sư phó hơi lo lắng nên đã dặn dò nàng: "Hôm nay không có Lưu tráng sĩ đi theo cháu sao?”

"Là do cháu sơ sót, vốn cho rằng bây giờ đang ăn tết nên để họ được nghỉ ngơi, không ngờ gặp phải chuyện này." Hiện tại Thẩm Bích Thấm cũng đã hối hận, lúc đó Lưu Trường Phúc đã nói hắn muốn đi theo nàng nhưng chính nàng đã từ chối.

"Vậy cháu mau lên đường, đừng chậm trễ, đội mũ rộng vành này lên, bây giờ trời vẫn còn sớm, mau mau trở về đi!" Trương sư phó đưa cái mũ rộng vành cho Thẩm Bích Thấm: "Chỉ hy vọng ta lo lắng dư thừa mà thôi."

"Thúc yên tâm, bọn họ đã nhìn thấy cháu và Vương bộ đầu, có lẽ cũng không dám ra tay với cháu nữa."

Thật ra nếu đối phương thật sự muốn ra tay với nàng, Liệt Diễm của nàng đã là mục tiêu rõ ràng như vậy, cho dù nàng có đội mũ rộng vành lên căn bản đều là vô dụng. Thế nhưng để Trương sư phó yên tâm, Thẩm Bích Thấm vẫn đội mũ rộng vành lên: "Vậy cháu về trước đây, Trương sư phó cũng trở về đi, chớ để thẩm chờ đợi."

Dứt lời, nàng phất tay cáo từ Trương sư phó, Thẩm Bích Thấm kéo Liệt Diễm đi về hướng cổng thành.

Giống như cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Bích Thấm không được tốt lắm nên Liệt Diễm đã bước lên, cọ đầu mình vào cánh tay của nàng, trong con ngươi trong trẻo phản chiếu hình ảnh của Thẩm Bích Thấm.

"Hai người kia muốn mua ngươi, đúng là hoang tưởng!"

Đưa tay sờ mặt Liệt Diễm, Thẩm Bích Thấm cũng cụng đầu mình vào đầu nó: "Ngươi chính là một trong những người nhà của ta, ai cũng đừng mơ đến chuyện cướp ngươi khỏi tay ta, nếu không..."

Nói đến đây, hai mắt Thẩm Bích Thấm khẽ híp lại, toát lên sát khí lạnh lẽo.

Kéo Liệt Diễm ra khỏi thành mà không mảy may dừng lại, Thẩm Bích Thấm lập tức quay người nhảy lên ngựa, chạy về phía thôn mình.

Với tốc độ của Liệt Diễm, nếu chạy hết tốc độ thì đoạn đường hai mươi dặm có thể chưa mất đến một khắc, cái danh Hãn Huyết Bảo Mã tuyệt đối không phải hư danh.

"Nhanh, nha đầu kia ra khỏi thành rồi, phát tín hiệu!"

Thấy Thẩm Bích Thấm đã nhanh chóng ra khỏi thành, kẻ đang trông chừng ở cổng thành lập tức bắn tín hiệu lên không trung.

Buổi trưa hôm nay Vương Đại Phú đã sắp xếp người của mình mai phụ trên đường đi, vì hắn ta đã vô cùng rõ ràng về năng lực của Liệt Diễm, nếu để Thẩm Bích Thấm đào tẩu với tốc độ của Liệt Diễm, cho dù bọn hẳn có làm thế nào cũng sẽ đuổi không kịp. "Cộc cộc cộc..."

Giống như cảm nhận được chủ nhân sốt ruột, Liệt Diễm dần dần gia tăng tốc độ, Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù thổi qua tai mình, cảnh vật hai bên đường dần trở nên mờ hơn, không còn nhìn thấy rõ ràng nữa, nếu kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không tốt, chỉ sợ bản thân đã bị sốc nảy mà bay xuống ngựa rồi.

"Hỏng bét rồi! Liệt Diễm, dừng lại!"

Cũng không biết đám người này đã mai phục bao lâu, khi Thẩm Bích Thấm chạy được hơn mười dặm, sau khi ra khỏi trấn Cổ Huyện, từ đằng xa nàng đã nhìn thấy một bức tường chướng ngại cao gần một trượng được dựng bằng những bao tải chất chồng lên nhau.

Tuy chưa biết rõ trong bao tải đó chứa gì nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là những vật nặng.

Lúc này trời dần tối lại, con đường về thôn của nàng vốn đã ít người đi lại, cộng thêm bây giờ còn không có người phát hiện, nghĩ lại có lẽ bức tường chướng ngại này cũng mới được chồng chất lên chưa được bao lâu.
Bình Luận (0)
Comment