Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 610: Thoát Khỏi Hố Bùn

Chương 610: Thoát Khỏi Hố Bùn Chương 610: Thoát Khỏi Hố BùnChương 610: Thoát Khỏi Hố Bùn

Nhìn Thẩm Bích Thấm ngồi trên lưng ngựa cao, tay cầm cung tiễn, nét mặt nghiêm nghị càng khiến nàng đẹp rung động lòng người, trong lòng Vương Đại Phú trở nên vô cùng phức tạp.

Thật ra trong lòng Vương Đại Phú biết rất rõ cách tốt nhất để đối phó với Thẩm Bích Thấm ngay lúc này chính là mọi người cùng tiến lên, cho dù tài bắn cung của nàng có cao siêu đến đâu, có nhắm chuẩn đến mức nào thì nàng cũng chỉ có một mình, bọn hắn chắc chắn có thể khống chế được nàng.

Nhưng vấn đề chính là bọn hắn hoàn toàn không đoán trước được Thẩm Bích Thấm sẽ bắn người nào, tuy tiền bạc quan trọng nhưng cũng phải còn mạng mới tiêu được tiền.

Người ở đây đều là thương nhân mà không phải binh lính, cũng không phải dân liều mạng, cho nên không cần nghĩ Vương Đại Phú cũng biết chắc chắn sẽ không có ai tình nguyện mạo hiểm bản thân.

Trong khi đám người này còn đang do dự, Thẩm Bích Thấm và Liệt Diễm đã thành công thoát ra khỏi hố bùn.

Nhìn đám người phía trước, trong mắt Thẩm Bích Thấm như lóe lên ý định giết người, nàng nắm chặt dây cương, khom lưng, Liệt Diễm bên dưới cũng cảm nhận được ý nghĩ này của nàng, nó bất an hí lên một tiếng.

"Lão đại, bây giờ làm sao? Nàng ta thoát ra rồi" Thấy Thẩm Bích Thấm đã thoát ra khỏi vũng bùn, mấy người này đều nhìn về phía Vương Đại Phú, khắp gương mặt đều là vẻ lo lắng.

"Chỉ cần bắt được con ngựa này, ta sẽ thưởng cho các ngươi một trăm lượng bạc." Vương Đại Phú căn răng, trâm giọng nói với đám người xung quanh.

Nghe thấy một trăm lượng bạc khiến mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, rõ ràng cả đám đã động lòng rồi.

"Nha đầu kia chỉ có một người, chỉ cần chúng ta cố gắng tuyệt đối có thể khống chế nàng ta, theo ta thấy nha đầu kia cũng không có ý định giết người, nếu có bị thương thì ta sẽ chi tất cả chỉ phí thuốc men trị thương cho các ngươi." Thấy vẻ mặt của đám người này bắt đầu thả lỏng, Vương Đại Phú không ngừng thuyết phục bọn hắn.

"Một trăm lượng! Ta đồng ý."

Các thành viên thương đội này tuy kiếm được nhiều tiền hơn một số người khác nhưng thu nhập một năm nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi lượng, họ phải làm việc nhiều năm mới có một trăm lượng như vậy.

Những người thường xuyên đối mặt với nguy hiểm, chỉ cần không phải chết, bị thương chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường ngày, đương nhiên không quá mức ê mặt.

"Vậy thì lên đi!"

Thấy mọi người đã đồng ý, trên mặt Vương Đại Phú hiện vẻ tàn nhẫn, hắn ta vừa nói một câu, tay cầm dây thừng cùng đám người này xông về phía Thẩm Bích Thấm.

"Ha."

Thấy đám người này vẫn hồ đồ ngu xuẩn như vậy, Thẩm Bích Thấm lạnh lùng hé môi phun ra một tiếng "ha', mắt sắc bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Da..."

Thúc vào bụng ngựa, Thẩm Bích Thấm điều khiển Liệt Diễm chạy nhanh cấp tốc, từ từ kéo cung căng tròn như mặt trăng, nhắm thẳng vào một kẻ đang chạy về phía mình. Gần rồi...

Nhìn kẻ đang chạy đến càng ngày càng gần, nàng di chuyển mũi tên, nhắm ngay cổ kẻ phía trước, một mũi tên thế này tất nhiên có thể khiến kẻ kia mất mạng ngay lập tức.

"Thí chủ chỉ cần nhớ kỹ lời bần tăng nói là được..."

"Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma..."

"Trong lòng nghĩ điều thiện..."

Nhưng vào lúc này lời thiền sư Dung Phát Thực lại hiện ra trong đầu Thẩm Bích 'Thấm, chấn động như sấm.

"Vào..."

Thế là mũi tên Thẩm Bích Thấm bắn ra đã lệch đi, nàng nghiêng mũi tên tránh ra vị trí giữ cổ hắn ta, chỉ để mũi tên trúng vào bả vai. Đồng thời với tiếng kêu đau đón là máu bắn tung tóe.

"Vào..."

Sau khi bắn ngã một người, Thẩm Bích Thấm không thèm nhìn đến người đã ngã xuống kia mà nàng tiếp tục chỉa mũi tên vào một người khác.

Lại là một người thét lớn rồi ngã gục xuống.

Mũi tên nhắm vào đám đông vô cùng chuẩn, nhẹ nhàng giống như hành động lấy đồ trong túi mình, lúc này Thẩm Bích Thấm không khác gì tử thần đang thu hoạch sinh mạng, trên gương mặt tinh xảo của nàng là sương lạnh của mùa đông khiến những kẻ nhìn thấy đều sợ vỡ mật.
Bình Luận (0)
Comment