Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 610 - Chương 611: Hoa Mai Tụ Tiên

Chương 611: Hoa Mai Tụ Tiên Chương 611: Hoa Mai Tụ TiênChương 611: Hoa Mai Tụ Tiên

Thấy cảnh tượng này, bốn người còn lại may mắn thoát được đều dừng bước không dám chạy lên nữa, bọn hắn nhìn chằm chằm mũi tên trong tay Thẩm Bích Thấm đang chờ bắn ra mà mảy may không có ý định bước về phía trước nữa.

"Nữ... Nữ hiệp, bà cô, chúng ta sai rồi! Cầu xin người bỏ qua cho chúng ta!"

Thấy mũi tên nhắm thẳng vào mình, hai chân Ngô Lạt Tử run lên bần bật, hắn ta lập tức quỳ xuống, trong miệng không ngừng cầu xin.

"Chúng ta sai rồi, cầu bà cô ta cho chúng ta!"

Lúc này mấy người còn lại đều sợ vỡ mật, thấy Ngô Lạt Tử vừa quỳ xuống cầu xin tha mạng, những người khác cũng lập tức quỳ xuống theo, tuy Thẩm Bích Thấm vân không có ý định giết chết nhưng nếu bọn hắn chịu đầu hàng ngược lại sẽ tốt hơn.

"Ồ? Tha cho các ngươi?"

Ngồi trên lưng ngựa cao, Thẩm Bích Thấm nheo mắt lại nhìn đám người này, nàng cong môi, lạnh lùng cười, nói: 'Cũng không phải là không thể. Vậy các ngươi nói cho ta biết làm sao các ngươi biết được ta sẽ đi qua nơi này?"

Phải biết rằng đây là con đường về thôn Thẩm Gia, nếu nói trận thế này của bọn hắn không được chuẩn bị từ trước thì chắc chắn không thể hoàn thành, trong khi nàng và bọn hắn mới gặp nhau lần đầu, làm sao đoán được hành tung của nàng?

"Chuyện này... Dường như ở phủ Chương Châu này có rất nhiều người nhận biết cô nương, ta chỉ cần hỏi thăm một chút thì nghe ra được." Thấy Thẩm Bích Thấm nhìn mình, Vương Đại Phú lau mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, hắn ta thành thật trả lời và rất cung kính.

Thật ra ban đầu Vương Đại Phú cũng chỉ hỏi thử mà thôi, không ngờ tùy tiện tìm một người, bỏ ra một ít bạc là có thể biết được tất cả về thân phận của Thẩm Bích Thấm.

"Thì ra là vậy, các ngươi cũng thật nhiều thủ đoạn!"

Khóe mắt nàng quét một vòng đến bức tường chướng ngại cạnh đó, lạnh lùng cười nói.

"Ha ha ha... Nào có, chẳng qua cũng chỉ vài trò mèo mà thôi, với cô nương mà nói hoàn toàn không đáng kể chút nào!"

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lúc này Vương Đại Phú nào dám giằng co với Thẩm Bích Thấm, hắn ta chỉ có thể cúi đầu, nịnh nọt mà cung kính với Thẩm Bích Thấm. "Đúng vậy, bà cô, chúng ta thật sự bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội mới làm ra chuyện không có tâm nhìn thế này."

Ngô Lạt Tử thấy Thẩm Bích Thấm giống như đã dễ nói chuyện hơn nên hẳn ta cũng vội vàng phụ họa và cầu xin tha thứ: "Cô nương đại nhân đại lượng, xem chúng †a như cái rắm mà thả chúng ta đi đi!"

"Thả các ngươi? Cũng được."

Thẩm Bích Thấm cười một tiếng trào phúng, trong khi mấy người Vương Đại Phú còn chưa kịp thể hiện niềm vui thì nàng đã nhìn về phía hố bùn rồi lạnh lùng lên tiếng: "À, các ngươi chỉ cần nhảy xuống đó ta sẽ lập tức tha cho các ngươi."

"AI"

Nghe vậy tất cả đám người này đều mở to hai mắt, mặt mày tràn đầy vẻ không muốn.

Bây giờ đang là tháng giêng, trời rất lạnh, còn chưa nói nhảy xuống đó sẽ rất khó chịu, mà quan trọng nhất chính là chết cóng.

"Cô nương, cô nương khoan dung độ lượng, đừng khinh người quá đáng như vậy!"

Rất đương nhiên Vương Đại Phú không muốn nhảy xuống hố bùn, hắn ta cố nén lửa giận trong lòng mình, nói.

"Thế nào? Muốn chống đối? Không ngại nói cho ngươi biết ta không chỉ có mỗi cung tiễn này thôi đâu."

Nhìn thấy sắc mặt của mấy người này Thẩm Bích Thấm cũng chỉ thờ ơ nói một câu, nàng hơi kéo tay áo lên làm lộ ra hoa mai tụ tiễn đeo trên cánh tay trước mặt đám người này: "Hoa mai tụ tiễn, có lẽ các ngươi biết được vật này nhỉ?"

Vừa nghe nhắc đến hoa mai tụ tiền, trong lòng đám người này không khỏi run lên, cả đám đều nhìn Thẩm Bích Thấm bằng hai mắt trừng to mà không thể tin được. Đến cùng thì tiểu cô nương này có lai lịch thế nào, thế mà còn có cả vũ khí quý hiếm như thế?
Bình Luận (0)
Comment